"Vốn dĩ ta đã chuẩn bị bỏ ra số bạc này rồi, nhưng tức phụ ngươi lại không đồng ý, kiên quyết tự mình giao ra. Hiện giờ tuy ngươi vẫn còn quan hệ m.á.u mủ với phụ mẫu ngươi, nhưng xét trên phương diện dòng tộc thì đã phân chia gia tộc xong cả rồi. Nếu như bọn họ vẫn còn tìm ngươi đòi chút tiền dưỡng lão thì ngươi có tiền cứ cho một chút, không có thì không cần phải cho. Nếu họ còn muốn chèn ép ngươi như trước đây nữa thì ta sẽ là ngươi đầu tiên phản đối."

Nghe được lời này, mắt Lý Nguyên Thanh lập tức sáng lên, vô cùng vui sướng, cuối cùng thì hắn cũng không cần phải đối mặt với hai lão nhân "cực phẩm" kia nữa.

Một năm giao cho họ mười lượng bạc, như vậy cũng coi như báo đáp công ơn sinh thành và nuôi dưỡng cho nguyên thân.

"Đa tạ đại thúc đã giúp ta lo liệu chu toàn việc này, nếu không thì ta còn phải tiếp tục bị bọn họ hãm hại." Lý Nguyên Thanh than thở một hồi, sắc mặt lộ vẻ cay đắng: "Lúc nhỏ rõ ràng ta giỏi giang hơn đại ca và nhị ca vê mọi mặt, nhưng từ trước tới nay phụ mẫu ta đều không khen ta lấy một câu, chỉ luôn phê bình ta, chèn ép ta. Bây giờ ta đã trưởng thành, cũng không có hy vọng xa vời rằng họ sẽ chịu thay đổi. Hiện giờ tách ra như vậy cũng rất tốt, ta có Phán Nhi và bốn hài tử, sau này sẽ còn có cả hài tử ruột thịt của bản thân ta, trong lòng ta cũng có thể buông bỏ được rồi."

Thôn trưởng Lý lắng nghe, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thanh rất đỗi hiền từ, ông gật đầu mấy cái: "Nguyên Thanh, ngươi có thể nghĩ như vậy là đúng rồi. Đừng ôm ấp bất cứ hy vọng gì đối với bậc phụ mẫu đã đối xử ác độc với ngươi, bọn họ thực sự không phải là người mà, vậy mà lại bán nhị tẩu và cháu gái ngươi tới lầu xanh, đúng là táng tận lương tâm vô cùng. Rõ ràng bọn họ không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng vì để ăn được miếng ngon mà lại có thể làm ra được loại chuyện như vậy."

"Ngươi cách xa bọn họ rồi, về sau cũng có thể thoải mái hơn một chút. Mấy năm nay ngươi vào sinh ra tử ở Tây Bắc, tức phụ của ngươi cũng rất vất vả, dọc đường chạy nạn này, tức phụ ngươi đã liều c.h.ế.t bảo vệ bốn hài tử, có là thân mẫu đi nữa cũng chưa chắc đã làm tốt được như vậy. Tức phụ ngươi là người lanh lợi tháo vát, mấy lần liên đều dẫn dắt bọn ta thoát khỏi hiểm nguy, là ân nhân của toàn thôn ta. Bọn ta có thể an cư lập hộ ở đây, cũng là nhờ tức phụ ngươi phát hiện ra khoai lang và khoai tây..."

Khoai lang, khoai tây?

Đây đều là những thứ rất phổ biến ở thời hiện đại, nhưng ở thời cổ đại này hẳn là chưa có mới đúng chứ? Thấy Lý Nguyên Thanh ngẩn người, thôn trưởng Lý mới võ bả vai hắn: "Tóm lại, đối xử thật tốt với tức phụ ngươi vào. Nếu như ngươi dám ức h.i.ế.p tức phụ ngươi, thì không cần ta ra tay, thím Thúy Hoa của ngươi nhất định có thể cào ngươi thành cái đầu heo đó."

Lý Nguyên Thanh mỉm cười gật đầu, vui vẻ đồng ý: "Đại thúc, ta biết rồi, ta nhất định sẽ đối tốt với Phán Nhi. Ta đến tìm thôn trưởng lần này là muốn tổ chức lại một buổi hôn lễ với Phán Nhi. Tuy rằng ly hôn là giả, nhưng đối với bên ngoài thì họ coi đó là thật. Bây giờ ta đã trở về rồi, cũng không thể cứ thế mà sống chung với Phán Nhi một cách không rõ ràng như vậy được.:"

"Hơn nữa, ban đầu khi ta thành thân cùng Phán Nhi, trong nhà quá nghèo, bạc để dành nuôi hài tử nên ta không dám lấy ra lo liệu hôn sự, chỉ mời thúc và bậc trưởng lão của tộc mình trong thôn tới ăn một bữa cơm. Lần này, ta muốn tổ chức long trọng một trận, mời tất cả người dân trong thôn Cát Tường chúng ta tới tham dự, làm chứng cho buổi hôn lễ của ta và Phán Nhi."

Thôn trưởng Lý sửng sốt một chút, sau đó ha ha cười to: "Ái chà chà, tiểu tử ngươi khá lắm! Ngươi làm một loạt như thế, tức phụ ngươi nhất định sẽ thích. Bây giờ lại không phải là không có bạc, chúng ta phải tổ chức đàng hoàng một buổi mới được."

"Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới muốn mời thúc và thím Thúy Hoa tới giúp." Lý Nguyên Thanh cười nói: Hôm nay chúng ta đi mua các loại gà cá thịt trứng đi, ngày mai tổ chức hôn lễ luôn."

Thôn trưởng Lý nghe được lời này thì mặt bỗng đen lại, phản bác lại lời của Lý Nguyên Thanh, trách mắng hắn: "Tiểu tử ngươi như vậy là làm bừa, dù cho ngươi thành thân lại lần hai nhưng cũng không thể qua loa được. Hồi đó ngươi thành thân với Phán Nhi, cũng chỉ tùy tiện chọn ra một ngày để tổ chức. Lần này phải dùng đến bát tự* ngày tháng năm sinh của hai người các ngươi để lựa ra ngày phù hợp. Sính lễ thì có thể miễn, dù sao hai ngươi cũng là người một nhà, từ lâu đã quy vào cùng một mối rồi."

(*) Bát tự: Bát tự (8 chữ), còn được gọi là Tứ trụ, là một trường phái nghiên cứu vê vận mệnh bắt nguồn từ Trung Quốc cổ đại. Bát tự tứ trụ căn cứ vào 4 trụ cột (Giờ — Ngày - Tháng - Năm sinh) để suy đoán về cuộc đời của một ai đó từ khi sinh ra cho đến khi mất đi.

"Nhưng còn một bộ hỉ phục vừa người lộng lẫy, lẽ nào ngươi cũng không muốn chuẩn bị cho Phán Nhi sao? Ta nhớ hồi đó ngươi không hề chuẩn bị đồ cưới cho Phán Nhi! Một cô nương tốt như Phán Nhi, đi cùng ngươi từ vùng Tây Bắc đến vùng quê xa xôi khỉ ho cò gáy này của chúng ta, lo liệu mọi việc trong nhà. Ngươi nhận nuôi bốn hài tử xong liên cứ thế phủi m.ô.n.g rời đi."

"Phán Nhi ở nhà vốn cũng chỉ là một hài tử còn chưa trưởng thành, nhưng lại cam tâm tình nguyện ở nhà chăm con cho ngươi. Tiểu hài tử có lúc không nghe lời, lại cộng thêm sự quấy rối của phụ mẫu ngươi, mấy năm nay Phán Nhi đã trải qua cuộc sống quá cực khổ. Trước kia bọn ta chỉ thấy nó tháo vát đáo để, chứ không hề để ý tới những khổ cực mà nó phải chịu. Vậy nên ngươi không thể coi nhẹ những thứ đó, ngươi phải cẩn thận bù đắp cho nó."

Một loạt những lời rung động lòng người này của thôn trưởng Lý khiến trong lòng Lý Nguyên Thanh vô cùng chua xót.

Thì ra Lý Nguyên Thanh đã nợ Liễu Phán Nhi kia rất nhiều, mà chính hắn cũng nợ Liễu Phán Nhi. Nếu đã tổ chức hôn lễ lại lần nữa thì đương nhiên phải làm cho hoàn hảo nhất.

"Thúc, ta sẽ nghe lời người, may mà có người nhắc nhở ta, nếu không thì một kẻ thô lỗ như ta đã làm ra chuyện hồ đồ mất rồi." Sắc mặt Lý Nguyên Thanh lộ vẻ cảm kích, trong lòng vô cùng biết ơn sự chăm sóc của phu thê nhà thôn trưởng đối với Phán Nhi và các con: "Thúc cứ về ăn sáng trước đi đã, lát nữa lại tới nhà ta, chúng ta thương lượng xem phải làm những gì, phải mua những gì! Còn bây giờ ta phải đi tiếp đến nhà những người khác để nói chuyện một chút."

Thôn trưởng Lý thấy vậy liền gật đầu: "Mau đi đi, đừng chần chừ nữa."

Lý Nguyên Thanh gật đầu, vội vàng đi tiếp đến những nhà khác để xin các bậc trưởng bối và những người ngang vai ngang vế với hắn giúp đỡ.

Chu Thúy Hoa nghe vậy thì ánh mắt bỗng sáng lên: "Tốt, quá tốt rồi. Đương gia, chàng ăn cơm trước đi, ta đi một chuyến xem sao."

Thôn trưởng Lý đi tới trước mặt thê tử của mình, hạ thấp giọng nói: "Tuy rằng đó là chuyện bí mật, chúng ta đều biết việc ly hôn là giả, nhưng lại nói ra bên ngoài rằng đó là sự thật. Hơn nữa Nguyên Thanh lại cảm thấy trước đây khi thành thân cùng với Phán Nhi đã không làm tiệc rượu cẩn thận tử tế, thấy có lỗi với Phán Nhi, nên giờ muốn tổ chức lại một buổi hôn lễ cho Phán Nhi."

Chu Thúy Hoa thấy trượng phu nhà mình đi vào, còn Lý Nguyên Thanh lại rời đi thì mặt đầy tò mò, nghi hoặc hỏi: "Sao Nguyên Thanh đã đi rồi? Hai người đứng ở cửa lớn nói liên miên một lúc lâu như vậy rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

"Ăn cơm xong rồi chúng ta cùng đi." Thôn trưởng Lý hô lớn ở phía sau, tính tình của thê tử ông đúng là hùng hùng hổ hổ, nhất định không chịu thay đổi chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play