Thật ra trong lòng Liễu Phán Nhi cũng sắp xếp như vậy, cứu người thì cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây phương.

"Diêm tỷ, ngươi tính toán như vậy rất tốt. Trở về với ta, ta không quan tâm những tin đồn đó, nhưng ta sợ không tốt cho tỷ và A Mai. Hai người dàn xếp mọi thứ, sửa tên đổi họ và bắt đầu lại cuộc sống ở một nơi khác không ai quen không biết. Ta có bản đồ ở đây, chúng ta hãy tổng hợp để xem nơi nào sẽ thích hợp."

Diêm thị thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, trong lòng cảm kích: "Đa tạ Liễu muội muội."

Liễu Phán Nhi trải bản đồ lên bàn, sau khi so sánh thì lựa chọn trấn Hắc Sa. Mặc dù tên tương tự như trấn Bạch Sa nhưng ở huyện Ngô Đồng bên cạnh, cách trấn Cát Tường 65 dặm.

Nói gần không gần, nói xa cũng không xa.

Sau khi chọn xong địa điểm, ba người đều nở nụ cười, tiểu nhị cửa hàng mang đồ ăn vào.

Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Liễu Phán Nhi nói với Diêm thị: "Ngày mai ta thuê xe ngựa cho mọi người, đưa mọi người đến trấn Hắc Sa huyện Ngô Đồng. Ta cưỡi ngựa đi qua trước, ta dự định cho thuê tỷ một cửa hàng nhỏ, làm chút buôn bán."

Cô bé nhớ tất cả.

"Không biết thì có thể học!" Liễu Phán Nhi cổ vũ: "So với việc tỷ vất vả làm việc nặng nhọc cho người ta thì học buôn bán sẽ rất tốt. Cho dù có khó khăn hơn nữa thì có thể so với cuộc sống của hai người ở Bách Hoa lâu sao?"

Mũi Diêm thị chua xót, không nhịn được rơi nước mắt: "Cám ơn muội, Liễu muội muội, mọi mặt đều nghĩ cho ta. Trước đây quan hệ của chúng ta bình thường, muội vẫn có thể giúp ta. Nhưng người được ta coi là người nhà như trượng phu và công công bà bà lại bán ta và nhi nữ ta. Tại thời điểm đó, ta cảm thấy như thể bầu trời đã sụp đổ. Nhưng ta đã đánh giá thấp sự độc ác của bản chất con người, cho dù ta cầu xin như thế nào thì bọn họ vẫn bán chúng ta vào kỹ viện. Ta vốn nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta cứ như vậy là xong rồi, không ngờ rằng cuối cùng vẫn có thể được muội cứu ra."

Liễu Phán Nhi tán thưởng nhìn Lý Mai: "Ta có mở một xưởng nhuộm vải ở trấn Cát Tường. Vải nhuộm ra nửa năm không đổi màu, giá cả còn không đắt. Đến lúc đó, các ngươi sẽ bán vải. Một thước vải 4 văn tiền, mười thước vải là 40 văn tiền, một cuộn vải 40 thước là 160 văn tiền. Lúc đầu ta có thể cho mọi người, sau khi mọi người kiếm được tiền thì trả lại cho ta. Với cửa hàng này thì mẫu thân và nữ nhi hai người có thể tự nuôi sống bản thân. Đến lúc đó, ta sẽ cho những người không biết hai người đi giao hàng, cũng không cân mọi người đến lấy."

Lý Mai gật đầu, vẻ mặt sợ hãi,"Mẫu thân, dì Liễu nói phải. Bên ngoài có khó khăn hơn nữa cũng không khó được như ở trong Bách Hoa lâu chịu khổ. Bên trong con biết hàng ngàn từ và có thể tính toán. Chỉ là dì Liễu, chúng ta buôn bán gì đây?”

Nước mắt Lý Mai cũng lăn dài, cô bé chín tuổi rồi, đã không còn là trẻ con nữa.

Diêm thị sửng sốt: "Ta... ta chưa bao giờ làm ăn! Ta cũng không có tiên vốn, không thể cứ mượn bạc của muội mãi được."

Lúc trước đại bá mẫu và A Phương tỷ, A Lệ tỷ bị bỏ rơi bên kia sông Đại Độ, rất đáng thương. Nhưng xoay mặt một cái, cô bé và mẫu thân đã bị bán đi. Hiện tại dì Liễu cứu cô bé, sau này cô bé nhất định cảm ơn, báo đáp dì Liễu.

Liễu Phán Nhi thấy hai người khóc, lên tiếng an ủi: "Được rồi, tất cả đều tốt rồi. Không riêng gì hai người thoát khỏi người nhà kia, ngay cả Lưu tỷ cùng A Phương và A Lệ cũng đều thoát khỏi Lý gia. Ăn xong, tắm rửa, ngủ một giấc, thay quần áo mới, sáng mai chúng ta sẽ lên đường rời đi. Bắt đầu lại ở một nơi không ai biết đến hai người."

Nghe Liễu Phán Nhi nói, Diêm thị được khích lệ, lau nước mắt: "Đúng, không nghĩ tới đám súc sinh kia nữa."

Bọn họ ăn cơm tối xong, tắm rửa rồi thay quần áo Liễu Phán Nhi mua cho hai người. Tuy rằng không ngủ được nhưng vô cùng kiên định.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi hỏi thăm Chu chưởng quỹ: "Chu chưởng quỹ ở phủ thành bên này có nhà xe nào danh tiếng tốt không?”

Khuôn mặt Chu chưởng quỹ mập mạp, tươi cười trả lời: "Thật trùng hợp, ngay đối diện với chúng ta có Tống Ký Xa Hành, đã mở được mấy chục năm ở phủ thành chúng ta rồi, danh tiếng tốt nhất."

Có thể mở nhà xe mấy chục năm tất nhiên là có chỗ hơn người.

Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ Chu chưởng quỹ, ta đi sang bên đó thuê một chiếc xe ngựa.

Chỉ một lát sau, Liễu Phán Nhi đã thuê xe ngựa, bảo tiểu tử của cửa hàng đi lên thông báo cho Diêm thị và Lý Mai, nàng tính tiền với Chu chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, hôm nay rời đi, ta đến tính sổ, trả tiền."

Chu chưởng quỹ lấy ra 10 lượng bạc tiền đặt cọc trả lại cho Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân, chủ nhân của chúng ta đã nói, không thể thu tiền, kính xin phu nhân thu lại tiền đặt cọc."

Liễu Phán Nhi sửng sốt, bán tín bán nghỉ: "Chu chưởng quỹ, ta không biết chủ nhân các người, sao có thể ở lại cửa hàng mà không trả tiền chứ?"

Chu chưởng quỹ cung kính đưa Liễu Phán Nhi ra ngoài, tiểu nhị trong cửa hàng dắt tuấn mã của Liễu Phán Nhi tới.

"Hả?”" Liễu Phán Nhi khiếp sợ, bây giờ nhân cách của nàng lại có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?

Chu chưởng quỹ chờ lời này, cười trả lời: "Chủ nhân chúng ta họ Tống, tên Thủ Thành. Quán trọ Hiếu Vận, Tống Ký Xa Hành đối diện cùng với quán ăn Hiếu Vận đều là của chủ nhân chúng ta."

Tuy nhiên Chu chưởng quỹ không chịu nhận tiền, Liễu Phán Nhi cũng hơi bất lực, nhìn sắc trời càng ngày càng sáng, phía sau còn có người chờ tính tiền, chỉ đành nhận lại bạc: "Chu chưởng quỹ, nhất định phải nói cho ta biết tên húy của chủ nhân các người, sau này sẽ báo đáp."

Bản thân nàng không tin điêu đó.

Liễu Phán Nhi cũng không hiểu rõ lắm về phủ thành, nhưng cũng từng nghe Cố đại nhân nói đến Tống gia, làm ăn rất lớn, ở phủ thành có thanh danh tốt: "Chu chưởng quỹ, ta nhớ kỹ. Bây giờ ta có việc, lần sau đến phủ thành nhất định sẽ cảm tạ."

Thấy Liễu Phán Nhi kiên trì đưa tiên, Chu chưởng quỹ cười cười: "Phu nhân, lúc trước ngài giao nộp khoai lang và khoai tây năng suất cao, mang lại lợi ích cho bá tánh thiên hạ. Chủ nhân chúng ta cảm tạ ghi nhớ công đức của Đức Thụy phu nhân, kiên quyết không nhận bạc của phu nhân."

Xa phu quen biết Chu chưởng quỹ, nghe nói như vậy, càng cung kính hơn: "Vâng, Chu chưởng quỹ, tiểu nhân biết."

"Được, ta nhớ kỹ." Diêm thị đáp, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.

Chu chưởng quỹ đi tới trước mặt xa phu, cố ý dặn dò: "Đây là xe ngựa do Đức Thụy phu nhân khách quý của lão gia thuê, dọc đường đi cố gắng hết sức, an toàn đưa người tới nơi."

Diêm thị và Lý Mai lên xe ngựa, trước đó Liễu Phán Nhi đã đưa cho hai người 10 lượng bạc, sau đó nói với Diêm thị: "Đến trấn Hắc Sa thì đi thẳng đến khách điếm Hằng Tường. Ta sẽ đặt phòng ở đó."

"Chưởng quỹ nói phải." Tiểu nhị cửa hàng chợt hiểu ra, vẻ mặt kính nể.

Tiểu nhị thấy chưởng quỹ nhà mình cung kính như thế, vội vàng hỏi: "Chưởng quỹ, chưởng quỹ của chúng ta vì sao lại cung kính với Đức Thụy phu nhân như vậy?"

Chu chưởng quỹ hạ thấp giọng: "Nói không chừng sang năm nhà ngươi cũng có thể được phân mấy cân khoai lang đỏ năng suất cao làm giống. Không nên kính trọng người như vậy sao? Ngươi có nghe nói về quả ớt cay gì đó không? Các món ăn được nấu ra cực kỳ ngon. Thứ kia chính là do Đức Thụy Phu nhân trồng. Sang năm việc làm của ăn tửu lâu nhà chúng ta cũng phải dựa vào ớt của Đức Thụy phu nhân. Hơn nữa còn là thượng khách trong nhà tri phủ Triệu đại nhân, có thể là người bình thường sao?”

Nhìn xe ngựa rời đi, Liễu Phán Nhi cáo từ Chu chưởng quỹ rồi cưỡi ngựa rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play