Hai con dâu đều bị bà ta đuổi đi, nên từ rất lâu rồi Lý lão phu nhân cũng chưa bắt chẹt con dâu. Nếu không thể hiện sự uy nghiêm của mẹ chồng thì bà ta cảm thấy rất khó chịu.

Giờ cuối cùng cũng có con dâu nên dĩ nhiên bà ta muốn ra oai.

Nghe thế thôn trưởng dở khóc dở cười, ban nãy lời ông đã vô cùng dễ hiểu, thế nhưng hai người này hoàn toàn không thèm nghe.

Không biết là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?

Nếu đã thế, vậy thôn trưởng Lý đành phải nói thẳng: "Đức Thụy phu nhân đã ly hôn với Nguyên Thanh. Vì Nguyên Thanh phải đánh giặc ngoài biên quan nên hắn giao tất cả con cho Đức Thụy phu nhân dạy dỗ. Giờ Đức Thụy phu nhân chỉ là con dâu cũ của các người thôi, chẳng lẽ các ngươi định da mặt dày đến ở nhà của con dâu cũ sao?"

Không thể không nói, những lời của thôn trưởng Lý vô cùng oai vệ!

Ở đấy ngày qua ngày, muốn làm một ông già có người hầu hầu hạ, mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp sao?

Nghe được thôn trưởng Lý nói, Lý lão thái nhất thời trợn tròn mắt.

Vẻ mặt Vương nha dịch trở nên khó coi: "Tri phủ đại nhân dặn dò ta rất kĩ, cho nên có thể thấy được ngài ấy rất coi trọng Đức Thụy phu nhân, hẳn là muốn lấy lòng. Nhưng tri phủ lão gia chúng ta cũng không biết lão phu nhân Lý gia này là ai, tưởng là thân nhân Đức Thụy phu nhân đưa tới nên mới chủ động lấy lòng. Trăm triệu lần cũng không ngờ được Đức Thụy phu nhân lại hòa ly với trượng phu.”

Thôn trưởng Lý thở dài một tiếng, cố gắng uyển chuyển, ở trước mặt nha dịch hắn không muốn trở mặt, huyên náo quá khó coi: "Lúc này lúc khác, cụ thể chuyện gì xảy ra, Đức Thụy phu nhân cũng không nói, ta cũng không rõ ràng lắm. Ta còn phải an bài nhiều người như vậy, ta đi làm việc trước."

Bốn nha dịch cách đó không xa cũng trợn tròn mắt, cảm thấy có điểm không thích hợp.

Tại chỗ chỉ còn lại có một nhà Lý lão đầu đối mặt nhìn nhau.

Thôn trưởng Lý dẫn người rời đi, đi tới chỗ lêu trúc.

"Vương ca, người nhà họ Lý này hình như rất không thành thật, tri phủ đại nhân đưa những người này tới cho chúng ta là muốn lấy lòng Đức Thụy phu nhân hay là muốn làm khó Đức Thụy phu nhân?” Lý lão đầu không tin sự thật như vậy, cổ họng nghẹn mức đến đỏ mặt tía tai: "Lúc trước Liễu Phán Nhi khóc lóc nói muốn gả cho Nguyên Thanh, bây giờ sao có thể đồng ý hòa ly?"

Lý lão đầu hít sâu vài cái, đè nén nội tâm đang tức giận: "Đi, đi xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Vốn tưởng rằng đây là công việc béo bở, bây giờ xem ra là đi một chuyến tay không.

Lý Nguyên Công có chút sốt ruột, nhìn vê phía phụ thân: "Cha, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

"Đúng vậy, chúng ta phải xem lại thái độ của Đức Thụy phu nhân, sau đó trở về bẩm báo tri phủ đại nhân." Một nha dịch khác nhỏ giọng nói, trong lòng âm thâm kêu khổ.

Cô không muốn về quê, lúc này đây mà chạy nạn, sẽ tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà.

"Hức hức hức, ta thật đau khổ... Sinh ra đứa con trai không hiếu thuận, con dâu cũng ngõ nghịch bất hiếu, sống còn có ý nghĩa gì nữa? Hu hu hưu..."

Thỉnh thoảng Lý Anh Nương cũng cầm khăn lau mắt, làm bộ rất thương tâm rất khổ sở. Lúc này trong lòng nàng rất kích động, nếu như tam tẩu thật sự hòa ly với tam ca, bọn họ còn có thể ở lại đây sao?

Lý lão thái lúc này lại biến thành một người đàn bà đẫm nước mắt, khóc lóc thảm thiết, nghe rất thương tâm.

Sau khi về đến quê, phụ thân muốn sống tốt thì cho dù không bán nàng cũng sẽ phải lễ hỏi cao mà gả nàng đi.

Vừa nghĩ tới khoảnh khắc đáng sợ mấy ngày trước thiếu chút nữa bị bán đi, Lý Anh Nương hạ quyết định một cách âm thâm, cho dù cha nương không thể ở lại địa phương mà muốn về quê, nàng cũng sẽ nghĩ đến tất cả các biện pháp để không phải trở vê.

Lý Nguyên Công tức giận nói: "Sao có thể như vậy? Nữ tử không có đức hạnh, còn có mặt mũi gì sống trên đời? Ta còn muốn nhìn xem Liễu Phán Nhi làm càn như thế nào?”

Lý Nguyên Vũ tuy ăn nói vụng vê, nhưng hắn không ngốc, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt. Không cần biết như thế nào, đều phải có mối quan hệ tốt cùng tam đệ muội, vậy mới có thể có một chỗ ngồi ở thôn Cát Tường: "Được, nhưng đại ca, ngươi cũng đừng quá nóng vội, có chuyện gì cứ từ từ nói."

"Từ từ nói thì cũng phải là các nàng từ từ nói, còn nếu rượu mời không uống thích uống rượu phạt thì nhất định ta phải giáo huấn một trận." Lý Nguyên Công vênh váo vênh váo, khí thế cao ngạo, đi ra ngoài với thái độ bất chấp người thân của mình.

Lý lão thái khóc lóc nghẹn ngào hỏi: "Lão đầu tử, chúng ta có cách nào ổn không?"

Lý lão đầu lúc này cũng lâm vào thế bí, thôn trưởng Lý không phải là người bình thường, từ nhỏ ăn nói rất đáng tin cậy, chuyện hòa ly cũng sẽ không nói lung tung, cho nên mắng Lý lão thái: "Câm miệng, thật phiên phức! Cho dù ngươi muốn khóc, cũng phải chờ đến khi nhìn thấy Liễu Phán Nhi rồi hãy khóc, không cần biết như thế nào, chúng ta cũng phải vào ở trong phòng lớn."

Tối nay không vào được cửa, sau này muốn vào lại càng khó hơn.

Người nhà Lý lão đầu đi ở cuối cùng, không ít người đi theo thôn trưởng Lý đ.â.m thọc.

"Trưởng thôn, Đức Thụy phu nhân thật sự hòa ly cùng Lý Nguyên Thanh à?" Lúc trước Lý Tứ một đường đi theo nịnh nọt Lý lão đầu, bị Lý lão đầu khinh bỉ, đã sớm không vui vẻ gì.

Thôn trưởng Lý tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thì thở dốc: "Bán vào trong kỹ viện?"

Thôn trưởng Lý đã thấy được một nhà tham lam của Lý lão đầu, cảm thấy vợ Nguyên Thanh trước đó chuẩn bị sẵn sàng là đúng. Tuy rằng biện pháp có chút ngang ngược nhưng rất hữu hiệu.

Thôn trưởng Lý sửng sốt, còn tưởng rằng nghe lầm, dừng bước, nhìn về phía Lý Tứ, không dám tin, lắp bắp: "Tiểu Tứ, ngươi nói cái gì?"

Lý Tứ liên tục gật đầu đáp ứng: "Cám ơn trưởng thôn nhắc nhở, chúng ta tuyệt đối thành thật, tuyệt đối không dám ngõ nghịch với Đức Thụy phu nhân, đây chính là Cáo mệnh phu nhân bệ hạ đích thân phong tặng. Còn một nhà Lý lão đầu kia là những kẻ khó chơi, cũng là những kẻ có lòng dạ ác độc. Vì muốn mỗi ngày có thể được ăn trứng gà, Lý nhị ca đã bán vợ và con gái Nguyên Vũ đi, hơn nữa còn là bán đến kỹ viện, thật là xấu xa! Không thể lấy cớ hiếu đạo mà bắt nạt Đức Thụy phu nhân."

Thôn trưởng Lý trâm giọng nói: "Đức Thụy phu nhân hòa ly với Nguyên Thanh, sự tình cứ như vậy, các ngươi cũng không cần chỉ trích. Đức Thụy phu nhân còn nuôi bốn đứa con của Nguyên Thanh, coi như là cũng có tình có nghĩa. Các ngươi muốn ở lại thôn Cát Tường thôn và trấn Cát Tường thì phải biết điêu, đừng trêu chọc Đức Thụy phu nhân."

Lý Tứ thấy thôn trưởng Lý sắc mặt khó coi, còn tưởng rằng nói sai, cẩn thận giải thích: "Tam ca, thật ra chúng ta ở điểm cứu tế của quan phủ, mỗi sáng sớm đều chỉ được ăn nửa bát cháo, tuy không đủ no nhưng cũng chưa đến nỗi c.h.ế.t đói. Có người quan phủ trông coi, cũng không ai bị bắt nạt. Mọi người đều bình an vô sự, nghĩ rằng sang năm là có thể trở rồi. Nên chúng ta đều nhịn cho qua, nhưng Lý lão nhị hắn lại thèm ăn, mỗi ngày đều muốn ăn trứng gà, thỉnh thoảng còn muốn ăn thịt, cho nên đã tiêu hết tiền tích góp trong tay. Cho dù như vậy, hắn vẫn còn muốn ăn ngon, cho nên đã bán vợ và con gái Nguyên Vũ rồi."

Những người khác thấy Lý Tứ hỏi, bọn họ cũng vểnh tai lên nghe.

Lý Tứ gật đầu, sợ tới mức co rụt cổ lại: "Đúng vậy, lúc ấy chúng ta còn giúp đỡ cầu xin, nhưng cũng không ngăn cản được. Chúng ta không phải không muốn giúp đỡ, nhưng tiền trong tay chúng ta cũng ít, chúng ta cũng không thể bỏ tiền ra mua thịt và trứng gà cho Lý lão nhị ăn. Ôi, tam ca, ngài đừng tức giận với tên khốn kiếp như vậy, đó thật sự không phải là người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play