"Hơn nữa, tuy chúng ta đang an cư lạc nghiệp ở đây, thế nhưng cũng mới chỉ có hơn một trăm người, khá hẻo lánh. Nếu thôn có nhiều người hơn, quả thật sẽ có nhiều rắc rối nhưng cũng có nhiều điểm có lợi. Chí ít nếu dân bản xứ muốn bắt nạt chúng ta, nhìn gân 300 người này cũng biết là chúng ta không dễ chọc."
Nghe vậy Liễu Phán Nhi vui vẻ gật đầu: "Thím, ta biết chừng mực. Bỏ qua chuyện lùm xùm của chúng ta và nhà bên đó, thôn càng nhiều người, về lâu dài sẽ càng tốt cho cả thôn Cát Tường lẫn trấn Cát Tường. Có điều những người này đột ngột đến đây, chắc chắn sẽ có thêm rắc rối. Trước hết thôn trưởng đại thúc có thể gọi mọi người đến bàn bạc rồi chuẩn bị, phòng tránh những tai họa về sau."
Thấy Liễu Phán Nhi nói thế, Chu Thúy Hoa cười: "Đúng là chuyện này phải bàn bạc, ta thấy thời tiết bây giờ lạnh hơn mùa hè rất nhiều, nếu họ đến cũng không thể để họ ở trong lều trúc. Mọi người đều đã xây nhà, vừa xây xong nên cũng không thể cho họ đến ở nhờ. Trong hang động trên núi đều đã bị người mình chất đầy đồ, cũng không thể để họ ở đó."
Lưu Thị nói nhỏ: "Những người đó có thể dốc hết tiền để đến đây đều vì hoàn cảnh quê hương chúng ta khá giả, nên có chút tiền. Kể cả chúng ta có tốt bụng dọn hang động cho họ ở, thế nhưng khi họ thấy chúng ta ở nhà lớn có tiền có đất, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Mà ai đã cảm thấy khó chịu là rất có thể sẽ làm chuyện xấu."
"Đúng vậy! Đây cũng là chuyện mà thôn trưởng đại thúc lo lắng nhất!" Chu Thúy Hoa trả lời, vẻ mặt nghiêm túc: "Đầu tiên phải quyết định xem nên sắp xếp cho họ ở đâu?"
Liễu Phán Nhi suy nghĩ: "Bên phía nam ít tuyết rơi, ta nghe dân bản xứ nói, ở đó kể cả mùa đông cũng chưa chắc đã đóng băng. Bởi vậy, họ ở thể ở đó đều muốn khai hoang làm ruộng, chẳng qua có chịu khổ được không thôi. Ngoài ra ở các công trường lớn trong thị trấn vẫn thiếu người làm việc, một ngày hai mươi văn tiền bao ăn. Nếu họ đồng ý làm việc cũng có thể kiếm được tiền."
Chu Thúy Hoa cười khổ: "Chưa chắc những người đó đã đồng ý làm công việc khuân vác"
Liễu Phán Nhi nhún vai, hai tay buông thõng: "Dù sao chắc chắn ta sẽ không đưa tiền hay bất cứ thứ gì vô cớ cho họ. Muốn kiếm tiền hay có chỗ ở thì phải tiêu tiền. Ví dụ như đất nên của cửa hàng trên thị trấn, nếu họ có tiền ta cũng có thể nể mặt người cùng quê mà bán cho họ với giá tương tự, họ có thể xây nhà ở đó."
Thôn trưởng Lý cũng nói ý định này cho tất cả mọi người trong thôn. Làm gì có chuyện họ vừa ngửa tay, người khác đã cho bạc.
"Chúng ta có thể sống sót và có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ là do chúng ta phúc lớn mạng lớn, chứ không phải nhờ mấy người kia giúp đỡ. Bây giờ họ không cố gắng làm việc thì chúng ta cũng chẳng cần đưa bạc cho họI"
Thái độ của Lưu Thị cũng rất kiên quyết: "Dĩ nhiên rồi, chúng ta chẳng nợ gì họ! Lúc qua sông, họ vẫn còn có bạc để giúp người nhà qua sông, thế nhưng không hề giúp chúng ta. Vì né tránh thổ phỉ nên chúng ta đã bao lần phải vào sinh ra tử, thậm chí có người bị dã thú trong rừng ăn thịt hoặc bị ngã chết."
Giờ Liễu Phán Nhi đã có thể chế ra thuốc nhuộm, đủ để mở xưởng. Nếu chỉ người trong nhà nhuộm cũng không đủ để mở tiệm vải. Lần này nếu những người đến đây đồng ý tới xưởng nhuộm vải của nàng làm việc, nàng sẽ trả tiên công cho họ.
Chu Thúy Hoa cũng có suy nghĩ như vậy: "Ta và đại thúc của ngươi cũng nghĩ như thế, kể cả có muốn giúp nhưng cũng phải có ranh giới, không được giúp đỡ mù quáng, tất cả đều phải nói rõ ràng!"
Không có tiền thì đi làm làm việc để kiếm tiền.
Không phải ai trong thôn cũng thông minh, thế nhưng cũng chẳng có ai ngu ngốc.
Mọi người đều hiểu rõ, sau khi những người kia đến, có chỗ lợi mà cũng có mặt hại.
Sau khi mọi người phát biểu ý kiến của mình, tất cả đều nhất trí với quyết định của Liễu Phán Nhi và Lưu Thị.
Đợi khi quay về, những người này lại nói với người nhà, để họ hiểu rõ.
Vốn dĩ mọi người định tháo dỡ mấy chiếc lều trúc.
Giờ nhiều người đến đây như vậy, Thôn trưởng Lý lập tức bảo họ khoan hãng tháo.
Những người đó chưa có chỗ ở, cứ để họ ở lều trúc trước đã
Trời lạnh nên xung quanh lều trúc cũng được phủ một lớp rơm để giữ ấm. Trong thôn có rất nhiều rơm rạ, ai cũng có thể sử dụng.
Mấy hôm này trong lòng người dân thôn Cát Tường cảm thấy vừa kích động lại vừa phức tạp.
Họ mong chờ người cùng thôn cùng tộc quay về, rồi lại sợ sau khi những người này đến sẽ gây ra nhiều mâu thuẫn.
Lý Đại Bảo và Lý Dung thì ngược lại, sau khi biết được cách của mẹ, chúng vô cùng bình tĩnh, chẳng hề lo lắng. Cả hai rất tin mẹ mình.
Phức tạp, thế nhưng cũng có mùi vị của tình người.
Nhưng không phải ai cũng thản nhiên được như Liễu Phán Nhi, từ sáng sớm đại tẩu Lưu Thị đã đứng ngôi không yên, lúc nấu cơm sáng, nàng ấy còn bỏ muối quá tay.
Tâm trạng nàng rất tốt như chẳng bị ảnh hưởng.
Liễu Phán Nhi đi đi lại lại, còn đưa cả Miêu Nhi tỷ và mấy đứa trẻ khá lớn để bắt đầu nhuộm vải.
Lý Phương và Lý Lệ cũng hơi thất thần, có thể thấy những người nhà đó để lại bóng ma thế nào trong lòng chúng.
Đây là tính tình của người nông thôn.
Có ăn và chơi là được, những chuyện khác không cần lo.
Lý Tiểu Bảo cảm thấy bầu không khí trong nhà rất kỳ lạ, thế nhưng cậu bé bận học nên chẳng mấy chốc đã quên luôn.
Còn Lý Nam là một bé ngốc chỉ biết ăn với chơi.
Có mẹ ở đây, chẳng cần sợ gì hết.
Vì có được thứ quý giá, nên cực kỳ sợ mất đi. Liễu Phán Nhi thấy vậy, nhanh chóng lấy lọ muối trong tay Lưu Thị: "Đại tẩu, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, tẩu cần gì phải sợ? Kể cả có gặp phải chuyện gì, tẩu cứ ngẫm lại, vẫn còn ta cơ mài”
Lưu Thị cười ngại ngùng, sau đó lau mồ hôi trên trán, sắc mặt nàng ấy hơi tái nhợt: "Tuy biết chúng ta đã nghĩ ra cách hay, thế nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng. Cuộc sống bây giờ quá tốt, tốt hơn trước kia rất nhiều, đúng là cuộc sống sung sướng hạnh phúc."
Kể cả có gì rắc rối cũng có anh chị lo nghĩ, còn nếu anh chị không giải quyết được, chẳng phải vẫn còn mẹ không gì không làm được đó sao?
Sau khi hưởng thụ hạnh phúc như bây giờ, nàng ấy sợ hãi phải quay lại những ngày gian khổ khi trước.
Liễu Phán Nhi sinh ra trong thời đại mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ, từ nhỏ nàng đã rất tôn trọng khoa học, trước kia có lẽ nàng cũng không tin công đức có tồn tại, mà chỉ đi làm từ thiện theo mong muốn của mình.
Nghe vậy Lưu Thị nhíu mày: "Vậy làm người tốt có tác dụng gì đâu?"
Liễu Phán Nhi cười, đôi mắt linh động: "Chẳng lẽ tẩu chưa nghe câu, người tốt sống không thọ, người xấu sống nghìn năm đó sao?"
Lưu Thị thở dài: "Những người xấu này sao vẫn chưa c.h.ế.t cơ chứi"
Liễu Phán Nhi cười: "Dĩ nhiên có tác dụng, nếu chúng ta làm người tốt chuyện tốt, chẳng những có thể khiến người khác cảm động, mà còn có thể có thêm công đức. Sau này kể cả có đầu thai chuyển thế cũng có thể được đầu thai vào gia đình tốt."
Liễu Phán Nhi hiểu nỗi lòng của đại tẩu: "Theo ta biết, chắc chiều nay họ sẽ đến đây, dù sao ta cũng sẽ không để họ bước chân vào đây đâu. Nếu họ đến cãi nhau, ta sẽ nói chuyện ta và Lý Nguyên Thanh ly hôn. Tẩu cũng phải thể hiện dứt khoát thái độ của mình, nói rằng tẩu muốn ly hôn với Lý Nguyên Công. Hắn khó chịu cũng chẳng sao. Sáng mai ta sẽ đưa tẩu đi báo quan, ta viết xong đơn kiện rồi."
Một mặt là để giữ gìn danh tiếng cho công ty, mặt khác là để gánh vác ý thức trách nhiệm của một doanh nhân với xã hội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT