Lý Dung đanh đá, bấm eo: "Mẫu thân à, chẳng thà chúng ta bỏ chút tiền ra thuê lấy vài người g.i.ế.c quách họ đi cho xong."

Liễu Phán Nhi liếc nhìn con gái, trợn trắng mắt: "Cùng đi với họ đến đây còn có mấy người của thôn Lý gia đấy, thậm chí còn có cả người thôn khác ở phủ Ngọc Dương, cộng lại cũng hơn trăm người, lẽ nào phải g.i.ế.c hết sao? Người càng đông, độ khó càng cao, chưa chắc đã thành công. Sau chuyện, nói không chừng chúng ta còn phải vào đại lao. Cách này của con không được."

Lý Đại Bảo hai tay xoa mặt, ngẫm nghĩ: "Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mỗi cách liều mạng. Con là con trai trưởng, chuyện này cứ để cho con, con sẽ hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t họ."

Lưu thị can: "Đại Bảo, không được đâu con. Con cũng nói rồi, con là trưởng nam, sau này A Phương, A Lệ tỉ của con và A Dung, A Nam thành thân rồi, con và Tiểu Bảo huynh đệ bọn con phải làm chỗ dựa cho chúng. Các con tuyệt đối không được có mệnh hệ gì, hơn nữa con còn là trẻ con, dù có bảo là con làm, quan phủ cũng sẽ không tin đâu, cứ để ta ra tay đi."

Liễu Phán Nhi nghe mấy người họ bàn bạc, phát hiện sau cùng họ cũng chỉ nghĩ ra được cách lưới rách cá chết, cứ hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t đám người kia, lao khổ một lần, sung sướng cả đời.

Liễu Phán Nhi không thể cậy nhờ gì được họ, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, tìm ra cách tốt hơn.

Cùng lúc ấy, Lý Tiểu Bảo chơi với Tam Mao, Tứ Mao ở ngoài, đã thấy có người cưỡi ngựa đến, hơn nữa túi lớn trên lưng ngựa còn viết chữ "Dịch".

Lý Tiểu Bảo dừng bước, nhìn về phía người kia, vẫy vẫy tay: "Đại nhân, ngài đến đưa tin ạ?”

Lý Tiểu Bảo và Lý Nam nghe thế, cực kì kích động: "Cha ta gửi thư rồi, cha ta gửi thư rồi, người lớn, để ta dẫn đường cho ông."

Lý Tiểu Bảo đáp: "Là thôn Cát Tường, tên thôn là do đích thân bệ hạ đặt, nơi này trước kia gọi là thôn Ly gia."

Lúc này Lý Nam đã hiểu ra, lắc tay ca ca: "Là cha viết thư gửi đến ạ?" Lý Tiểu Bảo cũng rất kích động, còn chưa trả lời Lý Nam đã lớn tiếng hỏi: "Đại nhân, cha ta là Lý Nguyên Thanh, ông ấy đang đánh giặc ở Tây Bắc, mấy năm rồi chưa về."

Mới đầu khi hỏi đường, có người không biết thôn Lý gia ở đâu, sau đó, hắn ta đến huyện Thôi Dương nghe ngóng, mới biết được thôn Lý gia sau khi chạy nạn đã đổi thành thôn Cát Tường.

"Tốt, thế thì đúng rồi." Sai dịch nghe vậy, thở phào, chắc là đây rồi, không sai được.

Sai dịch nghe vậy, hơi sững sờ, đúng là một đứa trẻ thông minh dũng cảm. Hắn ta gật đầu: "Cha cháu là Lý Nguyên Thanh Lý Thiên Hộ phải không? Đây đúng là thư của Lý Thiên Hộ, nhà cháu ở đâu, ta phải giao thư và bạc lại cho người lớn của các cháu."

Sai dịch cưỡi ngựa đang định hỏi đường, nghe có người hỏi chuyện, tìm kiếm xung quanh thì thấy một đứa bé đáng yêu, bèn vui vẻ cười đáp: "Đúng thế, cháu bé, đây là thôn Cát Tường đúng không?”

Đó chính là lão gia nhà mình!

"Cha ta gửi thư rồi." Lý Tiểu Bảo cũng hét lên.

Tam Mao, Tứ Mao theo sau chợt hiểu ra, không phải cha của thiếu gia và tiểu thư là chồng phu nhân đó sao?

Bé mập Lý Nam vừa chạy, vừa hét: "Mẫu thân, cha gửi thư đến rồi."

Lý Nguyên Thanh còn sống, tốt quái

Trong nháy mắt, giọng nói non nớt của đám trẻ đã vang dậy khắp chốn.

Dọc đường đi, mọi người đều quay ra nhìn, đến khi nghe rõ nội dung câu nói của Lý Tiểu Bảo và Lý Nam thì đều trở nên kích động.

Vậy là Tam Mao và Tứ Mao cũng gào lên: "Lão gia gửi thư rồi, lão gia gửi thư rồi."

Thôn trưởng Lý là người thân với nhà Lý Nguyên Thanh nhất, ông vừa từ ruộng về, vừa khéo bắt gặp đám Lý Tiểu Bảo cũng kéo nhau về.

Thôn trưởng Lý nhìn sai dịch dắt ngựa đi sau đám trẻ con, hỏi: "Vị đại nhân này, ông họ gì? Đi thẳng từ Tây Bắc đến đây ư? Từ thành Tây Bắc đến huyện Thôi Dương mất bao lâu?”

Sai dịch đưa tin Tiền Đại Bàng, vốn là trai Tây Bắc, tính tình hào sảng: "Ta họ Tiền, đi thẳng từ Tây Bắc đến, phụ trách đưa thư và tiền tài đến phủ Tâm Dương. Cưỡi ngựa từ Tây Bắc đến đây đưa thư và ngân phiếu khá nhẹ nhàng, ban ngày đi đường, mất khoảng gần nửa tháng mới đến nơi, cỡ hơn hai nghìn dặm."

Nghe vậy, thôn trưởng Lý nghẹn ngào: "Xa quá, Tiên gia lão đệ, đệ có quen cháu ta Lý Nguyên Thanh không? Giờ nó có khỏe không?”

Tiền Đại Bàng cung kính thưa: "Biết, giờ đã là Lý Thiên Hộ rồi, chiến đấu dũng mãnh, hơn nữa còn giỏi binh pháp, đánh đâu thắng đó, liên tiếp lập công, giờ đã được Triệu tướng quân trọng vọng."

"ồ?" Nghe vậy, thôn trưởng Lý kích động: "Nguyên Thanh đã là Thiên Hộ rồi ư? Lão Lý nhà ta cũng đi làm quan rồi, tốt, tốt lắm."

Tiên Đại Bàng cười cười: "Lý tướng quân chắc chắn sẽ lập kỳ công!"

Trong thôn cũng có không ít người chạy theo hóng hớt.

Liễu Phán Nhi đã thành cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm, Lý Nguyên Thanh vừa lên làm Thiên Hộ, hai người họ quả là tài giỏi.

Tiếng ồn ào ở ngoài cắt ngang mạch suy nghĩ của Liễu Phán Nhi, nàng thấy Lý Tiểu Bảo và Lý Nam đầu đầy mồ hôi, chạy vào thở hổn hển: "Mẫu thân, cha gửi thư đến."

Liễu Phán Nhi cầm giấy xác nhận thân phận đưa cho sai dịch Tiền Đại Bàng: "Vất vả rồi."

Lúc này, thôn trưởng Lý đưa sai dịch vào: "Nguyên Thanh gia ơi, Nguyên Thanh gửi thư này."

Lưu thị là người hiểu rõ tình hình khi ấy nhất, nên cũng tự cho là đúng: "Phải, A Dung cũng biết mà. Lần trước tam đệ về, bởi vì tam đệ đưa thỏi bạc cho muội, đưa cho ông bà già kia năm lượng bạc mà họ chê ít, đứng chặn ở cửa nhà muội mắng suốt ba hôm liền. Cuối cùng đến lúc tam đệ đi còn phải leo tường trốn giữa đêm. Hầy, nghĩ kĩ thì thấy tam đệ cũng đáng thương thật. Chuyện này, dù nó có đến cũng chẳng giải quyết được gì.

Lý Dung thắc mắc nhìn mẹ: "Mẫu thân, người định để cha đến dạy dỗ ông bà nội ạ? Nếu cha xử lí được đôi phu phụ cực phẩm kia thì mới đầu đã chẳng đến nỗi bị ép phải chạy đến Tây Bắc làm lính rồi!"

Liễu Phán Nhi nghe vậy, vỗ bàn, mắt hiện rõ sự ngạc nhiên và vui mừng: "Có cách rồi!"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta có cách rồi, mặc dù cũng có liên quan đến Lý Nguyên Thanh nhưng mà là theo hướng khác. Mọi người khoan hằng vội, ta đọc thư trước đã."

"Hả?" Lý Đại Bảo nhảy cẵng lên, chạy ù ra ngoài: "Thư của cha ư? Ở đâu?"

Liễu Phán Nhi nghe vậy, tự hiểu trong lòng: "Thì ra là thế, vậy phiền Tiền tráng sĩ rồi. Sáng ngày kia ta sẽ gửi thư đến dịch trạm, khi nào ngài rời khỏi dịch trạm, nhớ kiểm tra giúp xem thư nhà ta có đó hay không nhé."

Nghe vậy, mắt Liễu Phán Nhi lại sáng rực, nàng vui vẻ ra mặt: "Liệu nhờ ngài gửi đồ đến Tây Bắc có nhanh hơn bình thường bọn ta gửi thư qua dịch trạm hay không?"

Tiền Đại Bàng gật đầu, khẳng định: "Thưa phu nhân, nếu chỉ là thư thì gửi qua chỗ ta sẽ mất khoảng mười, hai mươi hôm là tới được thành Tây Bắc rồi. còn nếu là bao hàng lớn thì chỉ có thể gửi bằng xe ngựa của dịch trạm, đưa cả qua đó, một chuyến đi sẽ mất nửa tháng hoặc hai tháng."

Tiên Bạc Bàng cười hì hì đáp: "Phu nhân khách sáo quá, nếu phu nhân có thư từ hay đồ đạc gì muốn gửi cho Lý Thiên Hộ thì trong vòng ba ngày hãy đưa nó đến dịch trạm huyện Thôi Dương. Đợi khi thuộc hạ rời khỏi huyện Thôi Dương, sẽ tiện câm đi luôn."

Thấy Tiền Đại Bàng đã nói vậy, Liễu Phán Nhi cũng không níu kéo thêm, sau đó, nàng rút trong ví ra năm lượng bạc, đưa cho Tiền Đại Bàng nói: "Tiền tráng sĩ vất vả rồi, đây là chút lòng thành, không to tát rồi, xin nhận lấy cho. Tiền tráng sĩ đến Tây Bắc, nhất định phải báo cho Lý Nguyên Thanh biết, ở nhà mọi việc đều ổn."

Mặc dù Liễu Phán Nhi đã giữ hắn ta lại ăn cơm: "Tiền tráng sĩ đi đường vất vả, ở lại ăn bữa cơm rồi hãng về chứ?"

Nhưng Tiền Đại Bàng vẫn từ chối: "Không được rồi, ta còn có bạn đang chờ ở huyện thành, đa tạ tấm lòng hiếu khách của phu nhân."

"Vâng thưa phu nhân, ta đã nhớ rồi." Tiên Đại Bàng đáp lời sau đó cáo từ, rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play