Lý Anh Nương càng thêm đau khổ và sợ hãi: "Người khác có thể ăn cháo, chúng ta cũng có thể ăn cháo. Nếu không được thì phụ thân còn có thể viết thư cho người khác, ca ca còn có thể đi khiêng đồ, ta cũng có thể giặt đồ cho người khác."

Lý lão phu nhân rơi vào tình thế khó xử, dù sao cũng là con gái mình thương yêu từ nhỏ đến lớn, đương nhiên không nỡ bán đi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến mấy tiếng ho khan, nhắc nhở bên trong đừng lề mề nữa.

Sau khi Lý lão phu nhân nghe được tiếng ho khan thì sắc mặt thay đổi, lau nước mắt: "Anh Nương, ngươi đừng hận ta và phụ thân ngươi, chúng ta cũng đã thương ngươi nhiều năm và nuôi lớn ngươi như thế này. Bây giờ là lúc ngươi nên hiếu kính với phụ thân mẫu thân. Cơ thể phụ thân ngươi yếu ớt, không ăn ngon một chút thì không chống đỡ nổi. Càng không thể chống đỡ cho đến ngày trở về quê được."

Lý Anh Nương nghe nói như thế thì run lẩy bẩy, cho dù nàng ta có cầu xin tha thứ như thế nào, phụ thân mẫu thân cũng hạ quyết tâm muốn bán nàng ta.

Gương mặt Lý Anh Nương lộ vẻ tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy con trai của nhà nhị ca đang ở cửa, mắt lộ vẻ độc ác: "Mẫu thân, ta biết người không nỡ bán đại ca nhị ca, bởi vì đều do người sinh nhưng hai thằng nhóc con nhà nhị ca, cũng không phải người sinh, sao lại không thể bán đi? Dù sao về sau cho đại ca nhị ca cưới thêm thê tử, vẫn có thể sinh cho người cháu trai cháu gái như thường. Nhưng mà mẫu thân, ta là con ruột của người đấy. Người đã lớn tuổi rồi, có muốn cùng phụ thân ta sinh thêm con gái cũng không dễ dàng."

Lý lão phu nhân cũng nghĩ như vậy, không nỡ bán con gái đi.

Chẳng qua lão già trong nhà vẫn nói nam định mới lo hương khói trong nhà. Được rồi, thương yêu con gái như vậy là đủ rồi. Nếu hiện tại không có điều kiện, vậy cũng chỉ có thể khiến con gái chịu tủi thân.

Bây giờ thời tiết không nóng không lạnh nhưng dễ bốc hỏa, Lý lão gia không khỏe lại không đi.

Lúc này Lý lão gia ở bên ngoài đã không còn kiên nhẫn.

Lý lão phu nhân nghe thấy tiếng thúc giục nhắc nhở bên ngoài, chỉ có thể cứng rắn: "Anh Nương, ca của ngươi và cháu trai của ngươi đều là gốc rễ của Lý gia, làm sao có thể bán được? Ngươi yên tâm, ta và phụ thân ngươi sẽ không bán ngươi đến kỹ viện đâu, trước tiên bán ngươi đến nhà giàu làm việc, đợi đến khi phụ thân ngươi khỏe lại, kiếm được bạc rồi sẽ chuộc ngươi ra."

Cũng giống như chuyện bán con dâu, bán cháu gái, ông ta toàn để cho Lý lão phu nhân ra mặt, còn mình ở phía sau làm người tốt.

Lý lão gia là người đứng đầu trong nhà này, chuyện tốt ông ta ra mặt nhưng còn chuyện xấu, ông ta sợ mất mặt nên để cho Lý lão phu nhân ra mặt.

Lúc trời nóng, Lý lão gia không muốn ra ngoài viết thư kiếm tiền.

Đúng lúc này bên ngoài lại truyên đến mấy tiếng ho khan lớn hơn.

Lý Anh Nương nghe nói như thế, vừa tức vừa giận mà ngất đi luôn.

Dù sao tiền bán con gái có thể chống đỡ đến năm sau, đến lúc đó quan phủ phát bạc là có thể về quê.

Về phần con gái, đã được bán cho nhà giàu có, nói không chừng có thể trải qua cuộc sống phú quý?

Đợi đến khi trời lạnh, Lý lão gia lại càng không đi học kiếm tiên.

Đến chỗ bán người, rất nhiều người đang xếp hàng.

Lý lão gia nhìn về phía hai đứa con trai mà thúc giục: "Đừng trì hoãn thời gian nữa, thừa dịp Anh Nương té xỉu, bây giờ không khóc không nháo, mau khiêng người ra ngoài đi”

Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ nghe thấy lời phụ thân nói, thở dài, làm bộ làm tịch rồi đi vào đưa muội muội Lý Anh Nương ra ngoài.

Cho dù ngất đi, cũng không thay đổi quyết định của Lý lão gia.

Người giống như Lý lão gia và Lý lão phu nhân cũng không ít, toàn là bán con dâu và con gái, cháu gái trong nhà. Trong mắt người đời, những người này là người ngoài.

Không thể tiếp tục sống qua ngày, đương nhiên phải bán người ngoài.

Lý Anh Nương từ từ tỉnh lại, nhìn thấy là chỗ bán người quen thuộc, sợ tới mức run rẩy.

"Đại ca, mẫu thân nói là bán ta đến nhà giàu có, tại sao lại đưa ta đến chỗ ma ma kỹ viện?" Lý Anh Nương giật mình, không dám tiếp tục té xỉu. Sợ vừa tỉnh dậy, nàng ta đã ở trong kỹ viện tiếp khách.

Lý Nguyên Công lộ vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng nói: "Đây là quyết định của phụ thân, muội là hoàng hoa khuê nữ, dáng dấp tốt hơn nhị tẩu của muội, có thể bán được mười lượng bạc. Bán cho gia đình giàu có chỉ được có sáu lượng bạc."

Lý Nguyên Võ cúi đầu, không nói lời nào, trong lòng khó chịu.

Tuy rằng thê tử của mình có dáng dấp bình thường nhưng đối xử với hắn ta rất tốt. Do phụ thân mẫu thân làm chủ, bán thê tử và con gái của hắn ta đi.

Mặc dù phụ thân mẫu thân an ủi hắn ta, vê sau cho hắn ta cưới thêm thê tử, nhưng trong lòng Lý Nguyên Võ vẫn thấy khó chịu.

Thậm chí trong lòng Lý Nguyên Võ oán giận đại ca và phụ thân mẫu thân, lúc trước tại sao lại để đại tẩu và hai cháu gái của đại ca ở bên sông? Nếu như lúc ấy tốn thêm ba lượng bạc, đưa đại tẩu và hai cháu gái tới, người bị bán đi chắc chắn là đại tẩu và cháu gái, chứ không phải thê tử và con gái của hắn ta.

Lúc này Lý Nguyên Võ mới tới, cùng Lý Nguyên Công bắt lấy Lý Anh Nương.

Dù sao phụ thân mẫu thân bảo bán thì hắn ta bán, cho dù là muội muội ruột thì có thế nào?

Nói xong, Lý Anh Nương muốn đ.â.m vào thân cây cách đó không xa.

Lý Anh Nương giãy giụa, không ngừng kêu khóc xin tha: “Đại ca, bán ta vào gia đình giàu có làm nô tỳ đi, xin đừng bán ta vào kỹ viện, nếu không ta chỉ có con đường chất. Mà đến lúc đó c.h.ế.t đi, chẳng thà bây giờ c.h.ế.t đi một cách trong sạch."

Dù sao thì hắn ta không thể làm chủ, bảo hắn ta làm gì thì hắn ta làm cái đó.

Lý Nguyên Công vội vàng kéo Lý Anh Nương lại, thúc giục Lý Nguyên Võ: "Lão Nhị, tranh thủ thời gian lại đây giúp ta. Không hoàn thành việc phụ thân dặn, ngươi với ta đều không sống yên thân." Lý Nguyên Võ chỉ suy nghĩ vậy thôi, vốn không dám nói ra.

"Có thật không? Thật sự có thể khai hoang ư?" Một người khác có vóc dáng thấp bé lại hỏi, vẻ mặt tò mò.

Đúng lúc này, nghe thấy có người bàn luận.

"Các ngươi nghe nói gì chưa? Bây giờ những người chạy nạn đến phương Bắc, chỉ cần chấp nhận đi khai hoang thì có thể ở lại phương Nam." Một hán tử tráng niên nói, làm bộ có kiến thức rộng.

Lý Anh Nương tuyệt vọng, kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không linh, hai mắt thất thân, chấp nhận vận mệnh.

"Vị đại ca này, thôn Lý gia mà mọi người nói là chạy nạn từ phương Bắc đến sao?" Lý Anh Nương hỏi, giọng nói vội vã.

Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ cũng chỉ nghe sơ qua, không có để ở trong lòng. Cái tên như thôn Lý gia tồi tàn này được đặt rất nhiều. Ở quê nhà, cứ cách ba mươi dặm đường thì có một thôn Lý gia, cho nên bọn họ không hề thấy có gì tò mò.

Lý Anh Nương tò mò, nói không chừng đây là con đường sống của nàng ta?

"Đương nhiên là được nhưng bây giờ khai hoang, không có lương thực. Không giống như những người ở thôn Lý gia, còn khai hoang vào ngày trời nóng, khắp nơi đều là rau dại, có thể ăn no." Hán tử tráng niên cảm thán: "Những người đó dựa vào điều này mà có thể khai hoang."

Hán tử tráng niên trả lời: "Đúng vậy, thôn Lý gia này có người tài ba, vô cùng giỏi giang, phát hiện và trồng ra khoai lang sản lượng cao, năm sáu ngàn cân một mẫu đất đất. Đích thân bệ hạ hạ lệnh ban thưởng một trăm lượng vàng. Nhưng thôn Lý gia là tên trước kia, bây giờ đổi thành thôn Cát Tường, hơn nữa còn hạ lệnh lập nên trấn Cát Tường. Trấn trưởng còn là nữ nữa, nhưng rất giỏi giang."

Lý Anh Nương lại hỏi: "Đại ca, ngươi có kiến thức rộng rãi như vậy, nhất định biết nữ trấn trưởng kia tên gì phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play