Nếu như sau này sẽ sống ở đây, Miêu Nhi cảm thấy cần phải nghĩ cho nhà chủ nhiều hơn, nhà chủ mới có thể đối xử tử tế với chúng.
Trước đây chúng làm cho người ngợm trở nên bẩn thỉu hôi hám, không phải chỉ là vì môi trường khắc nghiệt, mà là vì chúng là nữ tử, nếu sạch sẽ thơm tho, sớm đã bị người ta cướp mất rồi.
Chúng cố tình làm cho người ngợm mình bẩn thỉu hôi hám, trên mắt cũng xoa một lớp nhem nhúa, nhìn trông giống người bị bệnh, người khác nhìn thấy thì tránh xa bọn chúng.
Bây giờ chúng đã an toàn rồi, tất nhiên chúng cũng muốn sạch sẽ và thơm tho.
Liễu Phán Nhi sửng sốt, trước đây bảo Lý Phương và Lý Lệ cạo tóc, bọn họ không đồng ý, cho nên phải làm đi làm lại mấy lần, mới có thể diệt sạch chấy rận trên đầu.
"Tốt lắm, vậy thì cạo sạch đi, giảm bớt phiên phức. Ta đã chuẩn bị một mảnh vải hoa đẹp, quấn quanh lên đầu, không cần phải lo lắng người khác nhìn thấy cái đầu láng bóng của các ngươi." Liễu Bàn Nhi cười, nói nhẹ nhàng an ủi.
Sau khi cạo đầu mấy đứa trẻ phía bên kia xong, thợ cắt tóc qua bên này, cạo đầu cho số nha hoàn này.
Tất cả tóc và quần áo đều bị đốt sạch, hoạt động diệt trừ chấy rận đã thành công nhanh chóng.
Báo Tử và Nhị Cẩu Tử từ lâu đã biết được sự lợi hại của Liễu Phán Nhi, hơn nữa bây giờ chúng rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Miêu Nhi tỷ tỷ nhìn vào thì tưởng khoảng mười tuổi, nhưng thực ra nàng ấy đã mười hai tuổi rồi.
Hai bàn tay nhỏ bé thô ráp của nàng ấy nhẹ nhàng chạm vào quân áo, giống như sợ làn da thô ráp của đôi tay sẽ làm sờn quần áo.
Lúc này nàng ấy đang mặc một bộ y phục rộng thùng thình, màu hồng đào tươi, ngay cả nàng ấy cũng thấy rất đẹp.
Chẳng qua vì ăn không đủ no, thường phải chịu đói, cho nên dáng vẻ thấp lùn thôi.
Liễu Phán Nhi nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói: "Nhà chúng ta không có quá nhiều quy tác. Bình thường chúng ta có thể nói, cười, chúng ta cũng có thể đùa nghịch và ta cũng có thể dạy các ngươi học chữ. Nhưng có một điều ta tuyệt đối không cho phép, đó chính là phản bội. Nếu các ngươi có một nơi tốt hơn để đặt chân, các ngươi có thể nói với ta, ta có thể để các ngươi rời đi. Nhưng tuyệt đối không thể làm những chuyện hãm hại nhà bọn ta sau lưng, nếu như có thì ta tuyệt đối sẽ không tha."
Chúng thay quần áo mới, tuy mặc không vừa lắm, nhưng từ trước đến nay chúng chưa bao giờ được mặc y phục mới, cho nên bây giờ chúng đang thấy rất vui.
Miêu Nhi tỷ ngẩng đầu nhìn Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, người đã cho bọn ta một con đường sống, tuyệt đối trung thành với người, tuyệt đối không bao giờ phản bội. Nếu vi phạm lời thề, c.h.ế.t không toàn thây."
Hai đứa chúng nó quỳ trên mặt đất, thật lòng phục tùng, đầu rạp xuống đất: "Thưa phu nhân, Báo Tử thề với trời rằng, nếu sau này phản bội chủ nhân thì sẽ bị trời đánh c.h.ế.t thảm!"
Những đứa trẻ phía sau nhìn thấy ca ca quỳ, chúng cũng quỳ xuống theo.
Có thể ăn no, mặc ấm, có phòng lớn để ngủ, không sợ bị người khách khinh thường và ức hiếp, cuộc sống như thế này thật sự rất khó có được.
Cho dù là món mì cán tay đơn giản, bình thường không có gì lạ, mùi vị của rau củ thái hạt lựu rất ngon, cũng rất được đón nhận.
Cả nhà Liễu Phán Nhi ngồi trên chiếc bàn lớn, hai chiếc bàn tre nhỏ khác trong nhà thì mua để dành cho những đứa trẻ này.
Bữa cơm tối, Liễu Phán Nhi không trực tiếp nấu các món thịt, thức ăn là rau củ thái hạt lựu và cũng không dám cho quá nhiều dầu.
Liễu Phán Nhi gật, gật đầu, mỉm cười trả lời: "Tất cả đứng dậy cả đi, không cần quỳ nữa! Bận rộn cả ngày, mọi người đều đói cả rôi, nhanh đi ăn cơm thôi!"
Chúng có thể ăn hết sạch cơm và thức ăn mà không phải là canh thừa cơm cặn của người khác.
Không bị ôi thiu, không có mùi lạ, rất thơm ngon.
Bát lớn cho trẻ lớn, bát nhỏ cho trẻ nhỏ, ăn xong thì hết phân.
Không phải Liễu Phán Nhi không muốn cho chúng ăn, mà là sợ chúng đói quá ăn quá nhiều, sẽ làm tổn thương đến dạ dày.
Sau khi ăn xong, trời vẫn còn sáng, Liễu Phán Nhi bắt đầu dạy mọi người học chữ.
Chờ đến khi trời tối mọi người vẫn không buồn ngủ, thế là Liễu Phán Nhi lại kể chuyện cho mọi người nghe.
Liễu Phán Nhi kể một cách dễ hiểu, những gì nàng kể đều là kỳ nhân dị sự.
Thông qua những câu chuyện nhỏ như vậy, để mọi người hiểu rõ được đạo lý và cách thức làm việc, làm người.
Mãi cho đến khi tụi nhỏ ngủ gà ngủ gật, Liễu Phán Nhi mới cười nói: "Hôm nay chúng ta kể đến đây nhé, các ngươi đều vê nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, thưa phu nhân!" Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đứng dậy khom người hành lễ, những đứa trẻ khác cũng làm theo, rồi mới rời đi.
Lưu thị nói nhỏ: "Trước đây ta còn lo lắng rằng những đứa trẻ này sẽ khó chăm sóc, nhưng bây giờ xem ra, chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện."
Lý Dung ôm cánh tay của Liễu Phán Nhi, cảm xúc trong lòng rất lớn, tựa vào bờ vai của Liễu Phán Nhi.
Lưu thị cười nói: "Báo Tử cùng Nhị Cẩu Tử lớn hơn chút, có thể phụ giúp công việc, còn có thể chạy lui chạy tới. Miêu Nhi phía dưới, mấy nha đầu này cũng có thể làm việc, còn mấy đứa bé còn lại, đứa nhỏ nhất cũng đã sáu tuổi, sau vài năm là chúng sẽ trở thành những nam tử trẻ tuổi rồi."
A Phương, A Lệ dựa sát vào người mẫu thân Lưu thị, nhỏ giọng an ủi: "Nương, con biết nương chắc chắn rất buồn khi nghĩ về chuyện đó. Con cũng rất buồn, và con cũng rất hận họ. Nhưng bây giờ đi theo tam thẩm, ban đầu chúng ta cũng vất vả, nhưng trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, ngụ cư ở phương Nam, hơn nữa cuộc sống ngày càng tốt hơn. Bây giờ còn có một căn nhà lớn thế này, tụi con cũng trở thành tiểu thư rồi."
Lưu thị hoảng sợ một lát, đôi mắt chua xót: "Nếu là ngoài ý muốn thì không sao, đó là số phận! Nhưng muội cứ nghĩ đến ta đi, phụ thân của A Phương, vì tiết kiệm mấy lượng bạc đó, mà trực tiếp vất ta và A Phương ở bên bờ sông, hắn ta cùng lão đầu, lão thái thái, còn có lão nhị, một nhà ngồi trên thuyền đi đến bờ bên kia. Ta làm trâu làm ngựa nhiều năm như thế, vất vả khổ cực, thực sự là một kẻ ngốc. Nỗi đau khổ bị người thân vứt bỏ, sống không bằng chết. Nếu không phải là vì A Phương và A Lệ, ta thật sự muốn liêu mình nhảy xuống sống lớn, c.h.ế.t rồi, kết thúc tất cả mọi chuyện." "Muội cũng nghĩ như vậy!" Liễu Phán Nhi trả lời: "Khi ta vừa nhìn thấy chúng, ta nhớ ngay đến con đường chạy nạn, nếu người lớn chúng ta không còn nữa, bọn trẻ thật sự quá đáng thương rồi!"
A Lệ cũng lắc cánh tay khác của Lưu thị: "Chúng ta hãy sống một cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, như vậy mới không nghĩ đến những chuyện và những người khiến chúng ta đau lòng, khổ sở."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Chúng đều là những đứa trẻ không có phụ mẫu, sinh ra đã không có chốn dung thân, bây giờ chúng đến nhà của chúng ta, cũng được xem như có chốn nương thân. Chúng ta đều là nữ tử, cho nên trong mắt chúng, mối đe dọa đối với chúng không lớn, cho nên trong lòng không hề sợ hãi, dân dẫn sẽ xem nơi này như nhà của mình."
Liễu Phán Nhi thực sự không phải là Liễu Phán Nhi trước đây, sở dĩ Liêu Phán Nhi nguyên thân nuôi những đứa trẻ này là vì nàng ta có tình cảm với Lý Nguyên Thanh, nhưng Lý Nguyên Thanh đã lâu không về nhà, nàng ta rất tức giận, càng ngày càng thờ ơ với bọn trẻ.
Rõ ràng khi mẫu thân ở thôn Lý Gia ở phía bắc, người đã không đối xử tốt với chúng.
Chân tướng của Lý Dung, không thể không nói rồi.
A Phương tỷ, A Lệ tỷ là do đại bá mẫu sinh ra, bốn huynh đệ tỷ muội họ đều không phải là con do mẫu thân sinh ra, nhưng suốt cả chặng đường này, mẫu thân đích thân che chở chúng, tốt với chúng khiến cho A Dung có một dạo cho rằng mẫu thân đổi thành một người khác.
"Nương, người thật tốt." Lý Dung thấp giọng nói, trước con bé nói rất nhiều lời không hay, bây giờ vô cùng hối hận: "Không có nương, bốn người tụi con đều phải lang thang đầu đường xó chợ, giống như những đứa trẻ ngày hôm nay, có lẽ còn thê thảm hơn chúng."
Đôi mắt của Lý Đại Bảo cũng đỏ hoe, hôm nay cậu lần lượt nói chuyện với những đứa trẻ ăn mày đó, biết được rằng chúng đã phải chịu khổ cực từ nhỏ, khiến cho cậu hiểu thêm về một mặt tối tăm của tầng lớp dưới đáy xã hội.
Lúc này, cậu mới nhận ra mình và các đệ đệ muội muội may mắn biết bao khi có nương che chở, bảo vệ.
"Nương, con sẽ hiếu kính người, hiếu kính người mãi mãi." Lý Đại Bảo nghẹn ngào trong nước mắt, vốn dĩ cậu cũng là một đứa trẻ mồ côi, nhưng cậu rất may mắn được phụ thân nhận nuôi và được nương nuôi nấng.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam chạy tới, ôm chân của Liễu Phán Nhi: "Nương, nương tốt quá, nương thật tốt."
Nhìn thấy đôi mắt của bọn trẻ đỏ lên vì khóc, Liễu Phán Nhi cảm động, cũng có đôi phần dở khóc dở cười. Thực sự chỉ là do nàng thiếu người, tình cờ gặp được những đứa trẻ đáng thương đó, cho nên mới đem chúng về. Không ngờ mấy đứa con lại có thể đồng cảm với những đứa trẻ ăn xin mồ côi đó, biết ơn nàng nhiều hơn.
Liễu Phán Nhi, sờ tay vào đầu của bốn đứa trẻ, dịu dàng nói: "Nương là một mẫu thân tốt, các con là những đứa con ngoan. Đừng khóc nữa, trong miệng nói nương tốt, chỉ cần nói một lần là được rồi, sau này xem các con làm thế nào thôi." Không còn sớm nữa, nhanh đi ngủ nào, ngày mai còn có việc quan trọng phải làm!"
Dưới sự thúc giục của Liễu Phán Nhi, bọn trẻ mới về sơn động để ngủ.
"Được lắm!" Liễu Phán Nhi dẫn dắt mọi người đánh quyền, bọn trẻ trong trấn Cát Tường cũng đến học.
Còn hai ngày nữa là đến Tết Trung thu, ban ngày trời còn đẹp, nhưng ban đêm đã rất lạnh. Trong phòng hong khô tốt hơn nhiều so với môi trường âm u lạnh lẽo trong sơn động.
Liễu Phán Nhi hô một tiếng: "Nào, mọi người cùng chạy đi. Ta sẽ dạy cho võ thuật cho các ngươi, không chỉ rèn luyện được sức khỏe mà còn có thể bảo vệ chính mình và những người mình quan tâm.”
Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi dẫn dắt đám người Lý Đại Bảo bắt đầu rèn luyện thân thể, đám tiểu tử đó lúc mới đầu còn sợ hãi không dám làm gì.
Nàng phải chuẩn bị trước cho mùa đông, không thể làm con chim lười biếng kêu gào vì lạnh.
Nghe vậy, Miêu Nhi tỷ cũng chạy tới, cái cảm giác bị ức h.i.ế.p thực sự rất tức tối: "Phu nhân, ta cũng luyện tập."
Ngôi nhà đã được xây xong, chờ đến khi giường sưởi xây xong, phơi khô ráo, nàng sẽ chuẩn bị mua thêm một số dụng cụ trong nhà để vào ở trước.
Sau khi ăn cơm, Liễu Phán Nhi dặn dò Báo Tử: "Ngươi đến chỗ cánh đồng của nhà chúng ta, ở trong lều trông nom số cà chua và ớt mà nhà chúng ta giữ lại để trồng, đừng để người khác ăn trộm. Điều này liên quan đến thu thu hoạch năm sau của nhà chúng ta, nhất định phải hết sức cẩn thận."
Báo Tử thấy mới lạ nên học một cách chăm chỉ, cảm thấy rằng gặp nhau quá muộn. Nếu được quen biết phu nhân sớm hơn thì bản thân đã có thể đảm đương một mặt rồi.
Thông qua luyện tập, phần lớn người trong thôn đều biết lũ trẻ mà Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đưa đến.
Liễu Phán Nhi không cưỡng cầu, chỉ cần có ý muốn đến học thì đều có thể luyện tập, nàng sẽ bày hất.
Báo Tử trả lời: "Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ canh chừng cẩn thận, không cho phép bất kỳ ai đụng vào hạt giống của nhà chúng ta".
"Được, đi đi." Liễu Phán Nhi căn dặn: "Nhị Cẩu tử ở lại trong nhà, dọn dẹp nhà mới với ta. Ngươi cũng đừng lo lắng về mấy đứa trẻ đó, ta sẽ không để chúng làm việc nặng nhọc, chỉ để chúng làm những việc phù hợp với sức của chúng thôi. -"
Báo Tử cảm tạ: "Đa tạ phu nhân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT