Tìm đến Cố quản gia thì không cần mang lễ vật, nhưng bái kiến Cố lão phu nhân thì không thể qua loa như vậy.

Nha hoàn Điềm Hạnh nhìn thấy Liễu Phán Nhi cầm một hộp gỗ phổ thông thì khá là ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Đức Thụy phu nhân, người chuẩn bị lễ vật gì cho lão thái thái vậy? Nhìn rất nặng, để nô tỳ cầm giúp người nhé?"

Liễu Phán Nhi cười nói: "Món đồ này không khác quân bài bằng giấy cho lắm, dùng để g.i.ế.c thời gian, thú vị lắm."

Ánh mắt của Điềm Hạnh sáng lên: "Aida, lão phu nhân thích bài lá nhất đấy. Đức Thụy phu nhân, người tặng quà nhưng lại thật sự có lòng với lão phu nhân, nhất định lão phu nhân sẽ rất thích đây."

Liễu Phán Nhi cười, nàng từng nghe Cố Thiệu, tổ mẫu cực kỳ thích đánh bài, thậm chí đôi khi còn quên ăn cơm nữa: "Nhưng mà thứ này không giống với bài lá cho lắm, cơ mà lão phu nhân sẽ thích thôi."

Thích bài lá thì đương nhiên cũng sẽ thích mạt chược thôi.

Nhất là âm thanh ngã bài giòn giã của mạt chược lên bàn thế này, nghe cực kỳ thích tai, lúc cật, lúc bính, lúc hô...

Điềm Hạnh vừa nói chuyện vừa quan sát Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi đứng lên lân nữa, mở miệng cười: "Sau này xin lão phu nhân chiếu cố nhiều hơn."

Dù gì bây giờ nàng cũng đã có tiếng tăm rồi, nhưng lại có nhiều người chưa được nhìn thấy Liễu Phán Nhi nên Điềm Hạnh cũng không khỏi thấy hiếu kỳ. Thấy nhiều rồi thì sẽ không tò mò nữa.

Liễu Phán Nhi nở nụ cười, nàng ngồi trên ghế, khách khí nói với lão phu nhân rằng: "Lão phu nhân, người đừng khách khí như vậy, gọi vậy thì đề cao ta quá. Người đức cao vọng trọng, cứ gọi tên của ta thôi, Liễu thị hoặc là Phán Nhi."

Cố lão phu nhân trông rất đoan trang, giọng nói êm tai, ngũ quan sắc nét, lại còn rất rộng lượng với Liễu Phán Nhi, bà ấy gật đầu nói: "Đức Thụy phu nhân không cần đa lễ, bên cạnh có ghế dựa đấy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."

Đến chính viện Cố gia, Liễu Phán Nhi đi về phía trước rồi hành lễ: "Lão phu nhân vạn phúc kim an, hôm nay ta đến nhà làm phiền rồi."

Cố lão phu nhân cười gật đầu: "Vậy thì ta gọi tên ngươi, gọi là Phán Nhi nhé, xem như con cháu trong nhà ta."

Vẻ mặt của Liễu Phán Nhi vẫn bình thản như thường, để mặc nàng ấy đánh giá.

Cố lão phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, đừng sợ phiền, có việc gì thì cứ đến. Đương nhiên không có chuyện gì cũng đến được, coi như trò chuyện với bà lão này, giải khuây một chút."

Dù gì tôn tử cũng chưa thành thật, lại có quan hệ thân thiết với Liễu Phán Nhị, nếu bị người ngoài biết được thì không hay cho lắm. Dù gì người ta cũng không tin cả hai là chính nhân quân tử, như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm.

Liễu Phán Nhi gật đầu đồng ý: "Cảm ơn lão phu nhân nhiều, quả thật ta có chút việc vặt, ta đã nói với Cố quản gia rồi. Cố quản gia nói ngài ấy xử lý được, bảo ta an tâm đừng sốt ruột."

"Đương nhiên, quan hệ giữa hai nhà chúng ta rất đặc biệt. Có chuyện gì không xử lý được thì cứ đến Cố gia. Nếu giúp được thì chắc chắn Cố gia sẽ không chối từ." Cố lão phu nhân tỏ thái độ, lúc này bà ấy cũng chưa nhắc đến Cố Thiệu mà chỉ bàn về giao tình giữa mình với Liễu Phán Nhi.

Cố lão phu nhân vung tay lên, nói với Điềm Hạnh ở bên cạnh rằng: "Mang cái bàn vuông đến đây đi, ta thấy tò mò hơn rồi, rốt cuộc là thứ đồ hay ho gì."

Cố lão phu nhân rất kinh ngạc, mặc dù không biết là gì nhưng thứ khiến Liễu Phán Nhi cảm thấy thú vị thì chắc là đồ tốt thật: "Mở ra xem xeml"

Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Chơi cái này cần bốn người, hơn nữa còn cần một cái bàn vuông nữa, bàn tròn thì không được.”

"Lão phu nhân muốn giải buồn sao, ở chỗ ta có đồ tốt đây, tuy chỉ là thứ đồ chơi đơn giản không đáng bao tiền nhưng rất thú vị, hay là bây giờ ta chỉ người chơi nhé?" Liễu Phán Nhi chỉ vào hộp gỗ trên bàn rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Vâng, lão phu nhân." Điềm Hạnh lên tiếng đáp lại, nàng ấy ra ngoài bảo người chuyển bàn vuông qua, rồi mang đến bốn cái ghế nữa.

Liễu Phán Nhi và Cố lão phu nhân cùng ngồi xuống, mở hộp gỗ ra, sau đó xáo những khối gỗ được viết chữ trên bàn: "Lão phu nhân, người sắp xếp thêm hai người nữa đi, bốn người mới chơi với nhau được."

"Điềm Hạnh, Điềm Đào, hai người qua đây." Cố lão phu nhân gọi hai nha hoàn cơ trí bên cạnh mình qua cùng học chơi thứ đồ mới lạ này.

Nếu chơi không vui thì cũng phải cho Liễu Phán Nhi chút mặt mũi chứ.

"Cảm ơn lão phu nhân ân điển." Điềm Hạnh và Điềm Đào đồng ý, bọn họ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm động tác của Liễu Phán Nhi, chuyên tâm học theo.

Liễu Phán Nhi dùng hai tay bắt đầu xáo bài mạt chược: "Cái này gọi là xáo bài, tất cả mọi người cùng làm, xáo trộn hết bài trên bàn sau đó bắt đầu lấy bài..."

Nhìn nàng làm vậy, Cố lão phu nhân và hai nha hoàn cũng học theo dáng vẻ xáo bài của Liễu Phán Nhi, chốc lát sau, trước mặt các nàng ấy như có một dãy "Tiểu Trường Thành: vậy.

Cố lão phu nhân thấy rất mới mẻ, bà ấy cực kỳ thích âm thanh cách cách này: "Phán Nhi, xong chưa? Bây giờ phải làm gì đây?"

Các nước đi của quân bài khiến lão phu nhân bật cười đầy vui vẻ.

Mọi người học theo dáng vẻ của Liễu Phán Nhi, sắp xếp bài trước mặt: "Hai quân bài giống nhau thì mọi người có thể lấy cùng một quân do người khác đánh, cũng có thể lấy quân bài của người chơi trước..."

Cố lão phu nhân là cao thủ đánh bài lá, hai đại nha hoàn cũng thường xuyên đánh bài với bà ấy nên học mạt chược rất nhanh. Dạy qua một lát là các nàng ấy biết ngay.

Hai mắt Cố lão phu nhân càng sáng rực hơn, bà ấy rất kích động nói: "Vui lắm, thú vị lắm. Nào nào, chơi thêm một ván nữa đi."

Liễu Phán Nhi vừa đánh vừa dạy về các quân bài cho mọi người, dạy các nàng ăn ra sao.

Khúc sau bọn họ đánh bài thành thục hơn nên trò chơi ngày càng thú vị hơn nhiều.

Liễu Phán Nhi câm một cái xúc xắc nhỏ lên rôi ném lên không trung, xuất hiện bốn chấm, sau đó nàng lấy bài theo trình tự rồi giải thích với mọi người. Lần này bọn họ bắt đầu chơi tiên, hai văn tiền một ván, ngay cả Điềm Hạnh và Điềm Đào cũng có khả năng chơi. Nếu nha hoàn thắng tiên của lão phu nhân thì Cố lão phu nhân cũng không buồn bực gì. Nếu hai nhà hoàn thua tiền Cố lão phu nhân sẽ tặng tiên mình thắng lại cho hai nha hoàn xem như là tiền thưởng.

Cố lão phu nhân mời Liễu Phán Nhi ở lại dùng bữa, Liễu Phán Nhi cũng không từ chối, ở lại ăn cơm cùng.

Sau khi dùng cơm, bọn họ lại tiếp tục chơi mạt chược.

Cố lão phu nhân thấy rất vui vẻ, từ lúc bắt đầu học bà ấy cứ lôi kéo Liễu Phán Nhi đánh bài mãi đến tận giờ ăn trưa.

Cố lão phu nhân cười cười: "Nếu đã tới rồi thì ngươi ở lại đây đi, ta cho người đến khách điếm báo một tiếng. Ăn cơm tối xong chúng ta lại tiếp tục đánh bài, ta muốn học từ chỗ ngươi nữa, đến lúc đó ngươi đi thì ta lại quên mất."

Bọn họ chơi đến tận tối.

Liễu Phán Nhi cáo từ: "Lão phu nhân, chắc người trong thôn đã đến khách điếm rồi, ta phải đi tụ họp với bọn họ để sáng mai giải quyết thủ tục."

Tóm lại, Cố lão phu nhân chỉ hưởng thụ thú vui đánh bài thôi chứ không cần mấy chục văn tiền đó.

Liễu Phán Nhi nghe nói như thế cũng dở khóc dở cười đáp: "Ta đã dạy hết cách chơi cho lão phu nhân rồi. Vả lại, lão phu nhân à, người cũng không thể đánh bài mãi thế được. Ngồi thời gian dài người không thấy đau hông sao? Ta đỡ người dậy đi tới đi lui, nếu như vì đánh bài mà cơ thể của người bị gì thì đó là lỗi của ta mất. Người chiếu cố ta nhiều như vậy, sao ta lấy oán báo ân được? Lão phu nhân người có tâm thiện, đừng biến ta làm chuyện tốt thành chuyện xấu chứ”"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play