Ta đã là trấn trưởng, ta phải quản lý thật tốt, không được để bất cứ sai lâm nào diễn ra trước mắt ta. Ngươi gả mình ra ngoài, ta tôn trọng ngươi, cho phép ngươi mua hai mảnh đất để xây cửa hàng."
"Nhưng nếu ngươi càn quấy, ta đây chỉ đành hoàn tiền cho ngươi, một cái ngươi cũng đừng mơ có được. Đừng cãi lời ta, ngươi biết đấy, ta có năng lực này. Cuối cùng, sau này nếu có gặp ta thì phải biết tôn trọng một chút. Nếu như ngươi thân thiện lịch sự, tương lai vẫn là người một thôn, ta còn là tiểu bối. Nếu không muốn thân thiện lịch sự, vậy sau này gặp phải gọi ta là Đức Thụy phu nhân, còn phải dập đầu với ta."
Ban đầu, Tam quả phụ đang nhe nanh múa vuốt nhưng sau khi nghe được lời nói của Liễu Phán Nhi thì mặt đỏ bừng. Nghĩ Liễu Phán Nhi là cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm, ngay cả huyện lệnh Lưu đại nhân nhìn thấy Liễu Phán Nhi còn phải hành lễ thì chắc chắn bà ta không thể trêu chọc Liễu Phán Nhi được.
Nhưng Tam quả phụ này là người biết co biết duỗi, cũng biết cách nói chuyện nên nhanh chóng điều chỉnh lại, ngượng ngùng cười nói: "Vợ của Nguyên Thanh này, ta biết ngươi là người tốt, muốn phòng ngừa chúng ta bị lừa, ngươi có ý tốt thôi. Ban nãy là do ta bị ấm đầu nên mới phản đối người thôi. Sau này ta sẽ không thế nữa, mong đại nhân đừng trách kẻ hèn này, đừng tức giận làm gì."
Liễu Phán Nhi hơi kinh ngạc, nếu như Tam quả phụ không gây náo loạn thì nàng cũng không định hung dữ. Hơn nữa, ngoại trừ chức danh trấn trưởng thì thuộc hạ mà nàng có thể dùng cũng ít. Vì thế, nàng không thể cứng rắn được.
"Tam thẩm cũng là người thông minh. Nữ nhân này coi trọng tiên và con của mình, còn đáng tin cậy hơn việc chăm sóc chồng." Liễu Phán Nhi cười, thái độ thay đổi: "Tuổi này của ngươi cũng không thể sinh con được nữa, Tỏa Tử mới là cháu trai của ngươi, là huyết mạch của ngươi. Đồ đạc này nọ của ngươi tất nhiên phải để lại cho cháu trai của ngươi, đừng hồ đồ vì mấy lời của người khác mà đưa cửa hàng cho ông cụ Chu kial”
Tam quả phụ kinh ngạc. Tuy rằng trong lòng bà ta vẫn đang kìm nén tức giận vì Liễu Phán Nhi không bán đất xây dựng cửa hàng cho bà ta nhưng Liễu Phán Nhi nói mấy lời này với bà ta là lời thật lòng, mặc kệ là thật hay giả thì bà ta cũng nhận ơn của Liễu Phán Nhi.
"Cảm ơn ý tốt của vợ của Nguyên Thanh, bà thím này mê muội, nam nhân có mấy người đáng tin cậy chứ? Không bao giờ có tiền và nhà để trông cậy vào. Tỏa Tử là cháu trai của ta, đồ đạc của ta tất nhiên là của Tỏa Tử. Chu gia có bỏ tiền ra mua cửa hàng kia thì ta cũng không ham, có ta ở đây thì Chu gia không thể nào lấy được. Cho dù ta có thành thân với ông cụ Chu thì ta cũng không ở bên đó, ta sống luôn ở cửa hàng trong thôn Lý gia. Già trẻ nam nhân ở đây sẽ không nhìn ta bị người ngoài bắt nạt đâu."
Con thứ ba của Lý Lăng Tử, Lý Sấm, chính là tên nhóc lưu manh nhìn lén nữ nhân tắm, nghĩ đến việc trưởng thôn của thôn Hạnh Hoa định giả cháu gái cho cậu nhóc nhưng vì trấn Cát Tường không bán đất xây dựng cửa hàng nên bên đó không kết thân nữa.
Tam quả phụ cũng chưa gây ồn ào ra được lợi ích nào. Những người khác thấy thế không dám khinh suất trước mặt Liễu Phán Nhi, nhỡ đâu đắc tội rồi, sau này Liễu Phán Nhi sẽ không nói với bọn họ nếu có cơ hội kiếm thêm nhiều tiên, vậy thì không xong mất.
Trong chốc lát, bà mai cũng không tới cửa.
Không chiếm được lợi ích thì chẳng ai vui vẻ cưới người bên ngoài cả.
Người trong thôn vừa nghe nói trong vòng năm năm, trấn Cát Tường sẽ không bán đất xây dựng cửa hàng cho người trong thôn thì có nhiêu người nhanh chóng giảm nhiệt tình đi đính hôn.
Vợ của Lý Lăng Tử thấy không có bà mai nào tới cửa thì tức giận hùng hổ nói: "Đúng là không có lương tâm, bản thân mình mua được nhiều đất xây dựng cửa hàng thế cũng không để cho chúng ta mua. Thật là xấu xal"
Không thể không nói, Tam quả phụ vẫn khá thông minh.
"Đúng thết Liễu Phán Nhi thật quá đáng. Cả nhà nàng ta kiếm được nhiều tiền còn ngăn không cho chúng ta kiếm tiên." Lý Sấm lâm bầm, trong lòng tức giận, nhìn về phía Liễu Phán Nhi với ánh mắt hung ác và nham hiểm.
Lý Lăng Tử từ nhà xí đi ra, đang thắt dây lưng quần, nghe được vợ và con trai thứ ba nói thế thì tức giận, câm luôn gậy trên mặt đất nện vào lưng của Lý Sấm.
"Thằng nhãi con này, ngươi không nghĩ lại xem hiện tại ngươi có thể ở phía Nam này là nhờ ai sao? Là nhờ vợ của Nguyên Thanh và khâm sai đại nhân đấy. Ngươi nghĩ lại đi, ngươi có thể ăn no, trong tay có ngân lượng, bây giờ còn có đất xây dựng cửa hàng, tất cả cái này là nhờ ai chứ? Là của Nguyên Thanh gia, Đức Thụy phu nhân đấy! Lúc ngươi tức giận với nàng, sao ngươi không nghĩ tới điều này? Thật sự nghĩ lão già của thôn Hạnh Hoa kia coi trọng ngươi sao? Không hề, ông ta chỉ để ý việc có thể mua được đất xây dựng cửa hàng ở trấn với số tiền rất ít thôi."
Lý Sấm sợ cha của mình nhất. Lúc này, thấy cha đánh thì cậu bé chạy loạn xung quanh: "Cha, đừng đánh nữa, con biết sai rôi. Con không bao giờ nói lung tung nữa."
Vợ của Lý Lăng Tử cũng giúp ngăn lại: "Cha đứa nhỏ đừng đánh nữa, đánh bị thương lại phải gọi thây thuốc mua thuốc."
"Câm miệng lại cho ta, thứ nữ nhân thất bại, chuyện tốt nào qua miệng ngươi cũng thành xấu hết." Lý Lăng Tử trâm giọng nói, tức giận nhìn vợ: "Ta đã nói rồi, bây giờ những người tới cửa làm mai đều có mục đích riêng, không phải thật sự muốn kết thân đâu. Các ngươi còn không tin. Không chiếm được lợi sẽ không có ai tới thôn chúng ta cầu hôn nữa. Giờ đã rõ chưa?”
Lý Sấm chạy trốn ra xa phản bác: "Cha, ta đã mười bảy tuổi rồi, nếu vẫn không hỏi vợ thì sẽ không có vợ tốt đâu."
Lý Lăng Tử bực tức nói: "Gấp gáp cái gì, trai lớn đều có thể hỏi vợ tốt, sao ngươi không thể chứ? Đất của nhà chúng ta nhiều, đất xây dựng cửa hàng có bốn miếng. Tới khi ra ở riêng, bốn huynh đệ các ngươi mỗi người một miếng. Nhà chúng ta bán khoai lang, khoai tây và lúa cũng được nhiều tiền. Chỉ cần ngươi kiên trì làm ăn thì sao phải lo không lấy được vợ? Nhưng cả ngày người đều làm việc xấu nên mới không tìm được vợ tốt. Sau này chịu khó làm việc, ông đây đảm bảo sẽ lấy cho ngươi một cô vợ trắng trẻo mập mạp."
Rảnh rỗi nên vợ và con cái ở nhà mới gây chuyện. Lý Lăng Tử quyết định đi đào đất, chuẩn bị xây nhà.
Rõ ràng là cho dù nhà hắn ta có nhiều đất, nhiều tiền thì Trịnh Lão Đại cũng không thích con thứ ba nhà Lý Lăng Tử.
Hiện tại, Liễu Phán Nhi là trấn trưởng, trưởng thôn Lý là trưởng thôn, sau này muốn sống yên ổn trong thôn, không nịnh bợ Liễu Phán Nhi thì ít nhất cũng không thể đắc tội.
Hiện tại, người ta là cáo mệnh phu nhân do bệ hạ sắc phong, mấy người hắn ta có thể oán giận sao?
Lý Lăng Tử tức giận, nhưng vợ và con cái trong nhà không chấp nhận, không chịu nghĩ là nguyên nhân từ nhà mình mà ngược lại đi oán giận Liễu Phán Nhi.
Không tiếp tục nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng tức.
Bình thường lúc ăn cơm, Lý Lăng Tử vẫn hay nói chuyện cùng Trịnh lão đại ở bên cạnh nhà hắn ta. Nói hắn ta có bao nhiêu đất, trong nhà có thể bán được bao nhiêu tiền. Điều kiện của hắn ta có thể tốt hơn nhiều Lý Đại Tráng. Thế mà Trịnh Lão Đại thường ngày vẫn hòa nhã với hắn ta, sau lưng lại hứa gả con gái cho Lý Đại Tráng.
Ăn cơm phải ăn từng ngụm, mọi việc thì nên làm từng cái mội.
Không thấy cảnh tượng điên cuồng làm mai.
Liễu Phán Nhi thở phào, quyết định xây dựng trấn Cát Tường theo kế hoạch.
Chuyện như thế đã xuất hiện ở mấy nhà nhưng đa phần đều nói trong nhà.
Lưu thị thấy sắc mặt của Liễu Phán Nhi mấy ngày nay không tốt thì đưa cho Liễu Phán Nhi một chén nước hỏi: "Tam đệ muội, người trong thôn thiện cẩn nên làm khó cho ngươi rồi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT