Chu Thúy Hoa gật đầu tán thành: "Mẫu thân nói đúng, con cảm thấy chúng ta không có bản lĩnh, không có nghĩa là Nguyên Thanh gia không có, nếu thật sự có thể ở lại, con cháu chúng ta sau này sẽ không bao giờ phải chạy nạn nữa."
Bên tai thôn trưởng Lý nghe được hai người mẹ chồng nàng dâu bàn bạc, trong lòng cũng có thêm nhiều hy vọng.
Lý lão gia và Lý lão phu nhân bị người ta chế giễu xem thường, cuối cùng một nhà mấy người rơi xuống cuối hàng.
Thấy mẫu thân liên tục khóc lóc, Lý gia Đại Lang Lý Nguyên Công hạ giọng nói: "Phụ thân, mẫu thân, nếu không thì tìm cơ hội để con lén dạy cho cái đồ bất hiếu Liễu thị kia một bài học?”
Lưu thị sốt ruột, vội vàng từ phía sau kéo quần áo của Lý Nguyên Công, sợ rằng nam nhân của nàng sẽ lại làm chuyện gì ngu ngốc. Tuy rằng nàng không tận mắt nhìn thấy Liễu thị g.i.ế.c c.h.ế.t bốn vị thiếu gia Triệu gia, nhưng mọi người đều nói đúng. Chắc chắn nam nhân nhà nàng đánh không lại Liễu thị, ngược lại còn bị Liễu thị g.i.ế.c chết.
Lý Nguyên Công không đếm xỉa tới nàng ấy, thậm chí còn dùng tay đẩy Lưu thị: "Đừng ngăn cản ta, nếu có cơ hội thì ta sẽ g.i.ế.c ả, để xem điều đó có khiến mẫu thân tức giận không."
Lưu thị suýt chút nữa bị đẩy ngã, khổ sở không thôi. Nam nhân trở nên ngu xuẩn, nàng không ngăn được.
Lý lão gia cau mày, luôn cảm thấy mọi chuyện đang từng bước vượt khỏi tâm kiểm soát của mình, không còn một chút uy phong đứng đầu nào như trước nữa.
"Được rồi, đều thành thật cho ta chút đi, chờ thu xếp xong lại nói sau." Lý lão gia nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Liễu Phán Nhi, sợ hãi một hồi, cũng không dám cứng rắn nữa.
Thấy Lý lão gia nói như vậy, những người khác chỉ có thể coi như không có gì, nhưng trong lòng lại dâng lên hận thù với Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi vội vàng đánh xe bò, chậm rì rì mà đi trên quan lộ*, Lý Dung vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy người Lý gia thôn ở phía sau.
*Quan lộ: đường chính
"Đại Bảo, A Dung, trong cái bọc có thuốc, con có thể bôi cho ca ca của con." Liễu Phán Nhi dặn dò, dù sao trời nóng, nếu không chữa trị kịp thời thì vết thương rất dễ bị nhiễm trùng.
Lý Dung lau sạch vết thương cho ca ca, sau đó bôi thuốc cho ca ca.
Lý Đại Bảo cố nén đau đớn, nhìn Liễu Phán Nhi ngồi trước cậu nhóc: "Nếu vừa rồi chúng ta không đi cùng người, người sẽ thực sự bỏ đi một mình sao?”
Liễu Phán Nhi nhìn về phía trước, gật đầu trả lời: "Ta sẽ mang hành lý của mình rời đi, xe bò và thức ăn đều để lại cho các con. Ta có thể chấp nhận chuyện các con không nhận ta là mẹ kế, nhưng ta không chấp nhận chuyện các con không tin tưởng ta, ta không chống đỡ nổi nữa rồi."
Lý Đại Bảo im lặng không nói gì.
Lý Dung thở dài một tiếng, có chút chán nản: "Kỳ thực so với việc ở lại bị những người ở nhà cũ đó khi dễ, ta tình nguyện cùng người mạo hiểm thì hơn. Chúng ta không phải do phụ thân sinh ra, người ở nhà cũ cũng chưa từng coi chúng ta là con cái của Lý gia, còn xem chúng ta như con hoang không cha không mẹ. Nếu ở lại sẽ chết, không bằng lựa chọn tin tưởng người!"
Liễu Phán Nhi nghe được lời nói của các bé, vô cùng khiếp sợ.
Không chỉ tâm trí Lý Đại Bảo và Lý Dung thông tuệ mà ngay cả Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cũng có thể nhận thức được tình hình.
Mấy đứa trẻ này nếu được bồi dưỡng tốt thì tương lai nhất định sẽ trở thành người có năng lực.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Bốn người các con thông minh hiếm thấy, nếu ở lại đó, đi theo lão gia và lão phu nhân, c.h.ế.t cũng không biết c.h.ế.t như thế nào! Chúng ta đi ở phía trước, thôn dân ở phía sau cách chúng ta hai mươi ba mươi trượng, không xa không gần, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, còn thể tránh được phiền toái."
Nghe nói như thế, Lý Đại Bảo và Lý Dung đều bật cười.
Nói thật, bọn họ cũng vô cùng chán ghét những người ở nhà cũ, đặc biệt là tiểu cô cô gian xảo thất thường, nãi nãi cả ngày rơi nước mắt, gia gia giả mô giả thức*, cùng hai bá bá không buồn lên tiếng lại ngu hiếu**.
Dọc theo đường đi, Liễu Phán Nhi cẩn thận quan sát xung quanh, không dám thiếu cảnh giác.
Đến buổi tối, nàng không nghỉ ngơi ở hai bên quan lộ mà rẽ vào trong rừng rậm, tìm chỗ ẩn náu.
Đích thân Chu Thúy Hoa tới đây xem xét, nắm lấy tay của Liễu Phán Nhi không ngừng an ủi: "Nguyên Thanh gia à, chúng ta đều biết, bà bà của ngươi là người tinh ranh, chuyện này ta cũng không trách ngươi. Nhưng dù sao bà ta cũng là trưởng bối, đầu gối của bà ta rất yếu, động một tý lại quỳ xuống, lúc trước Nguyên Thanh là vì chuyện bà ta quỳ xuống mà không thể sống ở trong thôn, không thể học hành, vậy nên mới đến biên quan đi tòng quân."
Liễu Phán Nhi nghe thấy điều này thì có chút kinh ngạc: "Thì ra vốn dĩ mánh khóe này không chỉ khiến con dâu khó xử, ngay cả nhi tử cũng không tha luôn!"
"Đúng vậy, sao lại không chứ? Dù sao chúng ta đều biết thái độ làm người của bà ta như thế nào, trước tiên ngươi không có trở ngại là được. Kỳ thật cũng khó cho ngươi, một mình mang theo bốn đứa con." Chu Thúy Hoa không tự nhiên nói, so với Liễu Phán Nhi thì đổi thành nàng chắc chắn sẽ không đảm đương tốt như vậy.
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Thật không dám giấu diếm thẩm, bốn đứa nhỏ này cực kỳ hiểu chuyện, trọng tình trọng nghĩa. Trước đây là ta nghĩ không thông, có chút nghiêm khắc với bọn trẻ. Hiện giờ ta cũng suy nghĩ cẩn thận, ta đối xử tốt với chúng, chúng cũng đối xử tốt với ta, trên đường đi chúng ta có thể bầu bạn. Hiện giờ trời đã tối rồi, thẩm nhanh chóng trở về nấu cơm đi, buổi tối khi nghỉ ngơi đừng quên rắc bột hùng hoàng ở trong rừng. Nơi này gần phía nam, cây cối um tùm nên phải cẩn thận."
Chu Thúy Hoa gật đầu lia lịa: "Thấy ngươi có thể nghĩ thông, cũng chịu nghe lời khuyên thì ta đây an tâm rồi. Cũng may có ngươi nhắc nhở, hiện tại chúng ta không dám nghỉ ngơi ở hai bên quan đạo, buổi tối tìm một nơi ẩn nấp càng an toàn hơn."
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Thẩm à, ta cũng hy vọng rằng tất cả mọi người chúng ta đều có thể bình an vô sự."
Sau khi Chu Thúy Hoa đi rồi, Liễu Phán Nhi đi múc nước nấu cơm, con trai riêng và con gái riêng cũng rất ngoan ngoãn, phân công nhau làm việc.
Không có người chướng mắt làm phiền, thật là thanh tịnh.
Ban đêm, bọn họ không dám lơ là, sợ lại có bọn thổ phỉ buôn người giống như đêm qua.
Liễu Phán Nhi nửa ngủ nửa tỉnh, cả đêm không thể ngủ ngon.
Cũng may mắn cả đêm không có chuyện gì, bọn thổ phỉ buôn người cũng không xuất hiện, lúc này mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chuẩn bị điểm tâm như thường lệ, sau khi ăn xong, nhanh chóng lên đường.
Liễu Phán Nhi không biết đường đi như thế nào, nhưng Liễu Phán Nhi thấy trên quan đạo có rất nhiêu người dìu già dắt trẻ cùng nhau chạy nạn, vậy nên đi theo dòng người.
Trên đường đi, có người nhìn Liễu Phán Nhi, một phụ nhân* mang theo bốn đứa con, nghĩ muốn cướp của, nhưng khi nhìn thấy con d.a.o lóc xương sắc bén trên tay Liễu Phán Nhi thì không dám tiến lên.
*phụ nhân: phụ nữ đã lấy chồng
Liễu Phán Nhi nhìn thấy Lý Đại Bảo và Lý Dung sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nàng không thể không giảm tốc độ, chờ đám người thôn trưởng Lý ở phía sau.
Khoảng cách là vài chục trượng, rất gần, cũng ít phiền toái.
Đến buổi trưa, Liễu Phán Nhi trực tiếp dừng xe bò gần với cả nhà thôn trưởng Lý, nhờ họ giúp trông chừng mấy đứa nhỏ.
Nàng đi múc nước, đào rau dại và hái thuốc.
Quan trọng nhất là Liễu Phán Nhi muốn vào không gian để xem kho hàng có mở rộng hay không, đây là điều nàng quan tâm nhất.
Đi đến rừng rậm, Liễu Phán Nhi khom lưng trốn đi, tiến vào không gian kho hàng.
Liễu Phán Nhi nghĩ trăm lần không ra, không gian của kho hàng cũng không mở rộng, đồ đạc thì giống như ngày hôm qua, hàng hóa xuất môn và đồ đạc cũng không tăng hoặc thay đổi.
Chẳng lẽ không gian kho hàng không tăng thêm theo thời gian sao?
Liễu Phán Nhi cau mày, lẩm bẩm tự nói: "Nếu không phải dựa vào thời gian thì dựa vào cái gì vậy chứ?”
Nàng cẩn thận ngẫm lại, từ việc phát hiện ra kho hàng và việc mở rộng kho hàng, đến mỗi một chuyện đã xảy ra, nỗ lực từ đó tìm ra quy luật.
Nhưng nàng không thu hoạch được gì!
Ôm tâm tình phiền muộn trong lòng, Liễu Phán Nhi có chút ủ rũ.
Nàng còn tưởng rằng không gian trong kho hàng có thể không ngừng tăng lên, trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng. Nhưng hiện giờ xem ra, mỗi ngày không gian kho hàng sẽ không lớn hơn.
Nàng chỉ dựa vào không gian kho hàng, chẳng hề có chỗ đứng nào cả.
Liễu Phán Nhi hít một hơi thật sâu, khích lệ chính bản thân mình, đừng sợ, đừng sợ, nàng vẫn có đầu óc thông minh, ý chí kiên cường, còn một thân võ nghệ, nhất định có thể vượt qua khó khăn.
Lý Dung nhìn thấy Liễu Phán Nhi mang về một cái giỏ rỗng, thấy vẻ mặt cô đơn của Liễu Phán Nhi, còn tưởng rằng Liễu Phán Nhi bởi vì không tìm được gì để ăn mà khổ SỞ.
Lý Dung vội vàng bưng cho Liễu Phán Nhi một chén cháo, an ủi: "Chúng ta vẫn còn lương thực, người đừng lo lắng, tiết kiệm thức ăn một chút, chúng ta còn có thể ăn rất lâu
Liễu Phán Nhi thu lại tâm trạng, chợt cười: "Không cần tiết kiệm thức ăn, cần ăn thế nào thì ăn thế nấy. Ta thấy lương thực của người trong thôn cũng không có nhiều, chúng ta vẫn còn nhiều lương thực, cho dù người thôn không đến xin thì gia gia nãi nãi của các con cũng sẽ đến xin.
Thay vì đến lúc đó chia cho người khác ăn, không bằng chúng ta tự ăn còn hơn. Ăn ngon thì cơ thể mới khỏe mạnh. Ta thấy một số cỏ cây dưới đất tươi tốt, chung quy là có thể tìm được thức ăn."
Lý Đại Bảo cảm thấy những lời Liễu Phán Nhi nói có lý: "Đúng vậy, A Dung, chúng ta ăn như bình thường là được, đừng quá tiết kiệm. Ăn không đủ no thì thân thể sẽ không khỏe, còn có thể bị bệnh."
Ca ca cũng nói như vậy, Lý Dung đáp lại: "Được rồi, khi nấu cơm ta hiểu rõ phải làm thế nào rồi."
Ăn cơm xong thì bọn họ lại lên đường.
Mặt trời nắng nóng hừng hực, những người chạy nạn đi đường bị phơi nắng đến phờ phạc Ïu xìu.
Bỗng nhiên Liễu Phán Nhi nhìn thấy có rất nhiều người không đi theo hướng phía trước, ngược lại đi lùi trở về, còn tưởng rằng bọn thổ phỉ ngày trước quay lại, vì vậy lập tức chuyển hướng, tìm một nơi để giấu xe bò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT