Liễu Phán Nhi nghĩ ngợi: " Ngô tỷ tỷ, tỷ cũng biết bọn ta vẫn chưa xây nhà mà, đang ở trong sơn động. Nhưng mà tỷ nói đúng, thuê công nhân dài hạn hợp lí hơn. Công nhân trong làng là 20 văn tiền một ngày, ta trả 30 văn tiền, bao ăn ba bữa, không có nhà, chỉ có lêu trúc. Nếu có người bằng lòng, làm phiền Ngô tỷ tỷ đưa người qua. Ta cần 10 người, không có mười thì bảy, tám người cũng được."

Ngô phu nhân gật đầu, vui vẻ đồng ý: "Được, trong lòng ta tự có tính toán, để đó cho ta, muội đi làm việc khác trước đi. Muội bằng lòng trả thêm nhiều tiền, hơn nữa muội làm việc cũng tận tâm, sẽ có người muốn đi làm việc cho nhà muội thôi."

Thật ra Liễu Phán Nhi khá thích cách cư xử, làm ăn buôn bán chân chất, lại còn giữ chữ tín của Ngô phu nhân.

Nếu bây giờ Ngô phu nhân đã bày tỏ thiện chí, Liễu Phán Nhi cũng tiếp nhận, nói không chừng sau này còn có cơ hội hợp tác: "Ngô phu nhân, bây giờ người về cửa hàng lương thực sao? Đúng lúc bây giờ ta đến nhà người mua lương thực, sắp phải quay về rồi."

Ngô phu nhân vừa nghe nói đến nhà nàng mua lương thực, đương nhiên là vui rồi: "Liễu muội muội, ta đang định về đây. Đi, ta bảo người lấy lương thực cho muội."

Liễu Phán Nhi đi xe bò, theo Ngô phu nhân đến cửa hàng lương thực của Ngô gia, trực tiếp mua luôn 200 cân gạo và mì.

Ngô phu nhân mặt mày rạng rỡ, đích thân tiễn Liễu Phán Nhi đi.

Lúc Liễu Phán Nhi đi ngang qua hàng thịt, đúng lúc nhìn thấy Lý Nguyên Tề, con trai út của trưởng thôn Lý đang mua thịt và lòng kho: "Nguyên Tê, hôm nay đệ lên thị trấn sao?”

Liễu Phán Nhi đến nhà Lý thái nãi nãi, nhìn thấy Lý Nam và Lý Tiểu Bảo mang kẹo mạch nha qua: "Nãi nãi, cảm ơn người đã chăm sóc Tiểu Bảo và A Nam hộ ta."

Liễu Phán Nhi cười, bây giờ nhà thôn trưởng vẫn không quên làm ăn, không tệ: "Đã mua xong gạo và mì rồi, bây giờ mua thêm một cân thịt rồi về, chúng ta về chung đi."

Rất nhanh, mỗi người đều mua xong thịt, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Tề đi xe bò về nhà.

Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ Nguyên Tề, vậy ta với mấy đứa trẻ đợi ăn lòng kho của nhà đệ."

"Được ạI!" Lý Nguyên Tề trả lời: "Nhà ta mua khá nhiều lòng, về nhà kho xong, để nương ta đem qua cho tẩu tử."

Về đến nhà, Liễu Phán Nhi mang mấy đồ vật về, thấy mấy đứa trẻ đều không ở nhà liền biết đại tẩu đem mấy đứa ra đồng làm việc rồi.

Lý Nguyên Tê quay đầu, nhìn thấy Liễu Phán Nhi, mặt mày hớn hở: "Tẩu tử, hôm nay chỉ có một mình ta đi huyện thành. Mua xong thịt và lòng rồi, ta đang chuẩn bị về nhà, tẩu tử, người còn mua gì nữa không?"

"Hả?”" Lý thái nãi nãi kinh ngạc: "Nguyên Thanh gia, ngươi thuê người sao?"

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo một trái một phải vây quanh mẹ ăn kẹo mạch nha.

Liễu Phán Nhi cười cười, sờ đầu của Lý Nam và Lý Tiểu Bảo: "Ta đi ra đồng, gọi đại bá mẫu và các ca ca, tỷ tỷ của con quay về, ngày mai sẽ có người tới nhà chúng ta làm việc.

Lý thái nãi nãi cười cười, lộ ra lợi không có răng: "Ta ở nhà, ngươi chỉ cần đưa mấy đứa trẻ qua đây, chỗ ta có nhiều trẻ con ta trông giúp, người lớn cứ ra đồng làm việc cho tốt."

Liễu Phán Nhi gật đầu trả lời: "Đúng vậy bà ạ. Nhiều đất quá, ta mệt tới không thẳng lưng được, mấy đứa trẻ cũng còn nhỏ, không thể để chúng mệt c.h.ế.t được."

Khuôn mặt Lý thái nãi nãi lộ ra vẻ lo âu, lo mấy người trong thôn lừa gạt, ức h.i.ế.p Liễu Phán Nhi: "Có đáng tin không? Đừng dẫn mấy kẻ xấu tới."

Liễu Phán Nhi cười, kiên nhẫn giải thích cho Lý thái nãi nãi: "Là Ngô phu nhân của cửa hàng lương thực Ngô gia mà hay tới nhà chúng ta mua dưa gang và dưa hấu, sáng mai nàng ấy sẽ đưa tới cho ta mấy người làm thuê đáng tin. Với lại, bây giờ trong thôn có nha dịch tuần tra, tên nào mắt mù dám giở thói ngang ngược trong thôn chúng ta chứ?

Lý thái nãi nãi nghe thấy mấy lời này, cười ha ha: "Nguyên Thanh gia, ngươi nói đúng. Có mấy nha dịch ở đây, quả thực không có tên nào dám giở thói ngang ngược chỗ chúng ta."

Liễu Phán Nhi hàn huyên được mấy câu, dặn Lý Năm và Lý Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời, sau đó đi ra đồng.

Hôm nay Lưu thị đem theo hài tử, gặt được hai mẫu lúa nước, mặt của tất cả mọi người đều bị nắng chiếu đỏ bừng, biết rõ sự vất vả khi làm việc.

Lưu thị còn muốn vác lúa xuống dưới, nhưng bị Liễu Phán Nhi ngăn cản: "Đại tẩu, ngày mai sẽ có người đến nhà chúng ta làm việc, đến lúc đó thì để bọn họ làm."

Lưu thị thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, mỉm cười gật đầu: "Được, nghe muội hết."

Buổi tối về nhà, tất cả đều kiệt sức, ngồi rồi chẳng muốn cử động nữa.

Liễu Phán Nhi thúc giục: "Mau đi tắm đi, đổi sang bộ nào sạch sẽ thoáng mát sẽ dễ chịu hơn. Ta có mua thịt, hôm nay ta sẽ làm thịt kho tàu với khoai tây.

"Được!" Mấy người trả lời.

Cả ngày hôm nay, Lưu thị và hài tử đều mệt rồi.

Lưu thị dẫn các khuê nữ, tôn nữ vào phòng tắm để tắm rửa, cả người thoải mái.

Nồi cơm thơm phức, kết hợp với hương thơm nồng đậm của khoai tây hầm thịt, cả nhà ăn đều rất hài lòng. Ăn cơm no rồi, cảm thấy dường như cả người không còn mệt nữa.

Mấy củ khoai tây này đều là mấy củ nhỏ lặt vặt, bé như quả trứng cút, không thích hợp để giữ lại trồng, cho nên Liễu Phán Nhi mới gọt và rửa rồi xào, nấu để ăn.

Liễu Phán Nhi hấp cơm trong một cái nồi, hầm thịt lợn và khoai tây trong một cái nồi xong, trong nồi tỏa ra hương thơm làm mọi người không ngừng chảy nước miếng.

Liễu Phán Nhi thu dọn nồi niêu, Lưu thị muốn qua giúp nhưng bị nàng từ chối.

Lý Đại Bảo cầm y phục đi ra con suối nhỏ để tắm.

Ngô Đại là phu xe, nô bộc của Ngô phu nhân, nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì cười ha ha nói: "Liễu gia nương tử, phu nhân nhà ta đã dậy từ sáng sớm đến cầu Tứ Loan tìm cho người mấy tên xuất thân rõ ràng, bọn họ thường xuyên ra Trấn Bạch Sa tìm việc làm, là người Trịnh Gia Kiều, đánh giá không tệ. Nếu người thấy thích hợp thì giữ lại. Không thích hợp thì để bọn họ quay về. Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Phán Nhi và Lưu thị không vội đến ruộng lúa mà tới ruộng dưa, bắt đầu hái dưa hấu và dưa gang.

Đợi tới lúc sắp ăn sáng, Ngô phu nhân đã phái phu xe tới rồi, trong xe ngựa có tám người nam nhân cường tráng đang ngồi, trực tiếp đến nhà của Liễu Phán Nhi.

Buổi đêm, lúc nghỉ ngơi, Liêu Phán Nhi có thể nghe thấy tiếng ngáy ở khắp nơi, đó là do buổi sáng làm việc mệt mỏi.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đều giữ lại hết đi, mọi người đi giúp ta chuyển mấy quả dưa đã hái xong lên xe ngựa trước, sau đó ta dẫn mọi người ra ruộng. Đại tẩu nhà ta sẽ đem cơm ra ruộng, ăn cơm ở ruộng. Buổi tối chỗ ta có lêu trúc, một ngày 30 văn tiền, sáng trưa chiều 3 bữa cơm.

Có phải tay hay làm việc hay không, nhìn là biết.

Mấy người đó chìa tay ra, bên trên có vết chai, còn có cả mấy vết thương nhỏ, chắc là do làm việc nên mới có.

Liễu Phán Nhi cười cười, gật đầu, nhìn những người đó: "Làm phiền các vị chìa tay ra.

"Bà chủ, bọn ta có thể chịu khổ, nghe theo người sắp xếp." Một người tráng niên hán tử đứng tuổi trả lời, nghe Ngô phu nhân nói nhà này dự định thuê một tháng, một ngày 30 văn tiên, một tháng cũng kiếm được tâm một, hai ngân lượng

Liễu Phán Nhi gật đầu, hỏi: "Xưng hô như thế nào với vị đại ca này?"

"Tại hạ họ Trịnh, trong nhà là lão đại, nhà ở Trịnh Gia Kiều, chỗ bọn ta trồng hai vụ mùa lúa nước, còn 20 ngày hoặc một tháng nữa mới có thể thu hoạch, cho nên bình thường ra ngoài tìm công việc" Trịnh lão đại giải thích, hy vọng có thể ở lại.

Liễu Phán Nhi nghe rồi gật đầu: "Vậy ta gọi ngươi là Trịnh đại ca, đúng lúc nhà ta thu hoạch lúa xong, còn phải làm đất để trồng cái khác, dự định là cần hơn 20 ngày."

Đợi bọn họ chuyển hết sáu giỏ dưa hấu và sáu giỏ dưa gang lên xe ngựa, phu xe đưa cho Liễu Phán Nhi ba lượng bạc, dặn dò mấy người đàn ông mạnh khoẻ làm việc cho tốt, rôi mới rời đi.

Liễu Phán Nhi đưa người ra đồng, phát cho mỗi người 1 con d.a.o nhỏ: "Chỗ bọn ta là ruộng bậc thang, vác luôn lúa xuống thì quá nặng, cho nên hãy dùng con nhỏ này cắt phần trên của bông lúa xuống, rơm thì chưa cắt vội, bao giờ trước khi cày bừa thì mới băm rơm. Tới lúc đó buộc chặt thành bó rồi đặt bó rơm xuống đất, để dọc theo con đường, cho nó tự lăn xuống."

Nghe thấy câu này, mắt Trịnh lão đại sáng lên, nếu làm như thế, hoàn toàn có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực, dù sao một bó cũng tâm mấy chục cân, mỗi lần đi lại chỉ có thể vác một bó, vừa tốn thời gian, vừa tốn sức lực.

"Bà chủ, cách của người rất hay, bọn ta làm thử trước." Trịnh lão đại nhận lấy con d.a.o nhỏ, tay trái kéo bông lúa, tay phải câm dao, nhẹ nhàng cắt đứt mấy bông lúa, nắm thành một túm, sau đó đặt vào cái gùi dưới đất.

Tất cả là người lớn, hơn nữa đều là người có kinh nghiệm làm việc lâu năm, rất nhanh đã làm rất thuần thục. Liễu Phán Nhi cũng bắt đầu gặt lúa, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Chẳng bao lâu, bọn họ đã gặt xong một mảng nhỏ của ruộng bậc thang.

"Trịnh đại ca, các huynh gặt tiếp đi, ta về nhà lấy đồ ăn sáng." Liễu Phán Nhi giải thích: "Mọi người cứ làm cho tốt, đợi nhà ta xong việc, không chỉ có tiên công mà còn có cả phần thưởng nữa."

Trịnh lão đại nở nụ cười chân chất: "Đa tạ bà chủ, người yên tâm, bọn ta sẽ không lười biếng đâu."

Ngoài ra, Lưu thị còn đổ cháo loãng vào trong bình, có cái ăn, có cái uống, có khô, có nước.

Sau khi Lưu thị bán hết dưa thì vê nhà, nấu cơm cùng với bọn trẻ.

Lý Đại Bảo câm con d.a.o nhỏ, cắt mặt bên của bánh nướng đã chín vàng hai mặt, sau đó cho ruột heo hầm hoặc thịt kho vào bên trong và dưa chuột sợi.

Lý Dung câm ba văn tiền mà đại tổ mẫu cho, đến nhà thôn trưởng bên cạnh mua ba cân nước tương.

Lưu thị giỏi làm mấy món từ bột mì, chuẩn bị cho người làm thuê bánh nướng, ở giữa kẹp ít đồ ăn vào, rất tiện lợi.

Mỗi người hai cái, cho dù sức ăn khỏe cũng có thể ăn no; sức ăn bình thường, ăn nó căng luôn.

Liễu Phán Nhi gật đầu, sau đó sải chân rời đi.

Hôm qua Liễu Phán Nhi đã để hài tử trải nghiệm sự vất vả khi làm việc, hôm nay thuê rất nhiều người nên không muốn để hài tử tiếp tục xuống đồng làm việc nữa."

Liễu Phán Nhi rất thích bánh nướng Lưu thị làm, rất dày, mềm xốp lại còn đầy đặn: "Đại tẩu, ta ăn xong rồi, ta đi đưa cơm cho bọn họ. Tỷ dọn dẹp nhà xong rồi thì ra đồng. Cứ để hài tử ở nhà nấu cơm, đưa nước, đừng để chúng ra đồng làm việc nữa."

Lý Phương và Lý Lệ kiên trì: "Tam thẩm, bọn ta có thể dùng d.a.o nhỏ gặt lúa."

Lúc mọi người đang làm việc, Liễu Phán Nhi ăn vội một cái bánh nướng và uống hai bát cháo loãng, ngoài ra, còn thêm cả một quả trứng gà. Sáng tối đơn giản nhưng rất ngon.

Mặc dù các tiểu cô nương bị rám nắng, nhưng lại trông tự tin hơn, đôi mắt sáng ngời.

Nghe thấy lời của Tam thẩm, Lý Phương gật đầu mỉm cười: "Tam thẩm, bọn con sẽ cẩn thận trông nhà, nấu cơm ngon, lật lúa đúng giờ."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, khen ngợi: "Đều là hài tử ngoan."

"A Phương, A Lệ, ta biết các con tất tài giỏi. Ta để các con ở nhà nấu ăn, ngoài ra, còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn. Lát nữa ta sẽ cho người vác lúa đã gặt xuống, rồi ta đi xe bò kéo về nhà. Để lương thực ở sân đập lúa trước cửa thì phải có người trông chừng. Ngoài ra, cứ cách một canh giờ thì phải lật lại để phơi nắng."

Liễu Phán Nhi dùng đòn gánh, một đầu để giỏ đựng bánh nướng, một đầu thì để bình cháo loãng, đi đến ruộng lúa nước của nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play