Liễu Phán Nhi dùng một cây chổi quét tự chế nhẹ nhàng quét một lớp dâu mỏng lên những xiên thịt. Thịt dê đã được ướp sẵn với gia vị, nên nướng cũng không khó.
Thịt dê là từ dê núi bản xứ, mùi không bị nồng, sau khi được nướng lên, lại có mùi thơm xộc vào mũi.
Đợi đến khi thịt dê đổi màu, chín dần, thì rắc lên trên chút bột thì là. Vì không có bột ớt, nhưng lại có tương ớt pha sẵn, nếu muốn ăn cay thì quét lên là được.
Xiên thịt dê đã được rắc bột thì là, giống như có được linh hồn vậy, hương vị càng không tâm thường, làm cho người ta phải không ngừng chảy nước miếng.
"Nương, được ăn chưa ạ?" Lý Nam nhỏ nhất, bình thường cũng ham ăn nhất, lúc này không thể nhịn nổi nữa, nhìn bếp thịt nướng trước mắt, hít lấy hít để mùi hương của thịt dê xiên, liên tục nuốt nước bọt.
Lý Tiểu Bảo tuy chưa mở miệng, nhưng cơ thể lại rất thành thật, tay đã vươn ra cầm lấy xiên thịt dê rồi.
Lý Dung, Lý Phương, Lý Lệ, đều là đại cô nương rồi, các nàng cũng không nói gì, mắt nhìn chằm chằm, chỉ đợi lệnh của Liễu Phán Nhi, các nàng liền bắt đầu ăn.
Liễu Phán Nhi gật đầu, trên mặt mỉm cười: "Đem cái đĩa qua đây."
Tiểu gia hỏa này còn chưa ăn, sớm đã thèm đến chảy cả nước miếng, nhưng vẫn không quên thổi cho nàng ăn.
Liễu Phán Nhi đặt những xiên thịt dê đã nướng xong vào đĩa: "Hơi nóng đó, các con ăn thì chú ý chút."
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Nóng quá, các con cứ ăn trước đi, ta còn phải nướng thịt nữa. Đợi nướng xong rồi ăn."
Lý Nam cầm một xiên thịt dê, đưa cho Liễu Phán Nhi: "Nương, người ăn đi."
Trong đĩa có 10 xiên thịt, Liễu Phán Nhi tiếp tục cho vài xiên thịt lên bếp, tiếp tục nướng.
Lý Nam chu cái miệng nhỏ ra, thổi thổi xiên thịt, đợi đến lúc bớt nóng chút, lại đưa đến bên miệng Liễu Phán Nhi: "Nương, không nóng nữa rồi, thơm lắm."
Lý Dung chạy nhanh nhất, chạy vào phòng, lấy ra một cái đĩa to: "Nương, đây ạ-"
Tóm lại, ngon không chịu được.
Mấy đứa nhỏ trong lòng có quy củ, người lớn còn chưa ăn, chúng cũng không thể ăn trước.
Liễu Phán Nhi cắn một miếng thịt dê, hương vị quen thuộc lập tức lấp đây khoang miệng nàng, mùi vị cực kỳ ngon. Thịt dê tươi mềm, thêm hương vị của thì là, làm cho thịt dê bỗng chốc trở nên có hồn.
Liễu Phán Nhi nhận lấy, tay nàng dầu quá, không thể xoa xoa cái đầu nhỏ của Lý Nam, mà dùng đỉnh đầu cụng đỉnh đầu Lý Nam một cái: "Cảm ơn A Nam, mấy đứa đừng đợi nữa, mau ăn đi."
Những xiên thịt dê to thế này, Lý Nam cùng Lý Tiểu Bảo ăn 1 xiên là no rồi. Lý Dung lớn hơn chút thì ăn được 2 xiên, Liễu Phán Nhi ăn 3 xiên, ăn tới no nê.
Thức ăn ngon, có thể đem lại hạnh phúc, xua tan đi mọi phiền não trong cuộc sống.
Bởi vậy Liễu Phán Nhi đổi biện pháp, làm nhiều đồ ăn ngon hơn cho bọn trẻ.
Liễu Phán Nhi ăn hai miếng, rồi lại quét thêm giấm ớt lên trên, có thêm vị cay, hương vị lại càng thêm phong phú.
Liễu Phán Nhi sợ ăn thịt dê nướng dễ bị nóng trong, đặc biệt đi pha trà kim ngân hoa giải nhiệt cho mọi người uống.
Các nàng vừa ăn xong thì Lý Đại Bảo đi ăn tiệc trở về.
Lý Đại Bảo gật đầu, vươn tay lấy một xiên thịt dê: "Ăn được, đương nhiên là ăn được. Tiệc nhà Nhị nãi nãi, chỉ có thịt hầm với thịt kho tàu thôn trưởng nãi nãi làm mùi vị không tồi, ăn được mấy miếng là hết. Con còn chưa có ăn no."
Liễu Phán Nhi chỉ đĩa xiên thịt dê nướng trên bàn: "Để phần cho con với Đại bá mẫu của con đó, con giờ còn ăn được nữa không?”
Vừa vào sân, hít mũi, Lý Đại Bảo kinh ngạc hỏi: "Nương, mọi người ăn gì ngon thế?"
Liễu Phán Nhi cười: "Chưa ăn no thì con ăn thịt xiên đi. Ăn xong cơm, ta đưa các con ra ruộng, rút nước trong ruộng ra, sau đó bắt mấy con cá trong ruộng về. Dù là làm cá ướp mặn hay nuôi trong bể lớn, hay cá hoa gạo nếp đều được."
Lý Đại Bảo vừa nghe đến bắt cá, cái miệng nhỏ ăn càng nhanh: "Nương, đợi con với, con cũng đi."
"Không vội, con cứ ăn từ từ." Liễu Phán Nhi thấy Lý Đại Bảo ăn như hổ đói, vội vã nhắc nhở: "Ta còn phải chuẩn bị các loại dụng cụ nữa, giờ vẫn chưa đi, con không cần VỘI..
Lý Đại Bảo ăn xong 2 xiên thịt, liền bắt đầu thúc giục mẫu thân, mau ra ruộng bắt cá.
Thường thì Lý Tiểu Bảo với Lý Nam vì vẫn còn nhỏ nên chỉ có thể ở nhà. Bây giờ Liễu Phán Nhi đi bắt cá, cũng chuẩn bị cho mấy đứa cùng đi.
Lúc này là buổi chiều, đã không còn cái nóng thiêu đốt của mùa hè, mát mẻ hơn mấy phần.
Mấy người bọn họ cầm vợt bắt cá, xách theo mấy cái xô, cùng nhau tới ruộng nuôi cá.
Liễu Phán Nhi chọc ra cái lỗ ngày thường dùng để thoát nước, đặt cái sọt lên đó, sau đó bảo Lý Nam và Lý Tiểu Bảo ngồi xuống bên cạnh.
Nếu thấy trong sọt có cá thì bắt lên bỏ vào cái xô bên cạnh.
Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Lý Nam: "Cứu mạng với, côn trùng hút m.á.u con, cứu với, côn trùng hút m.á.u con. Nương, mau cứu con, ca ca cứu muội!"
"Được, để ý muội muội nhé, cẩn thận một chút, đừng rơi xuống mương." Liễu Phán Nhi dặn dò, rồi bắt đầu xuống ruộng bắt cá.
Đợi đến lúc thoát gần hết nước, trong ruộng lại càng dễ bắt hơn.
Liễu Phán Nhi đưa các con xuống ruộng bắt cá, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam đợi ở ống thoát nước bắt cá, phân công hợp tác.
Bởi vì lúc đầu nàng rắc hạt lúa trực tiếp xuống ruộng, nên bây giờ không thành hàng cũng chẳng thành lối, vào lúc này mới thấy không ổn. Liễu Phán Nhi quyết định vào vụ năm sau, không chỉ tiết kiệm giống lúa, tiện việc quản lý, hơn nữa còn phải gieo trông sao cho có đủ không gian thông thoáng, phòng ngừa sâu bệnh.
Chỉ một lúc sau, Liễu Phán Nhi đem theo khuê nữ và tôn nữ đã bắt được 2 xô đầy cá rồi.
"Nương, con làm được." Lý Tiểu Bảo cam đoan: "Đảm bảo sẽ không để con cá nào lọt lưới." Liễu Phán Nhi tỉ mỉ kiểm tra một chút, trên bắp chân và bàn chân Lý Nam chỉ có một con đỉa. Trên chân Lý Tiểu Bảo không có, nhưng cũng không dám xuống nước nữa.
Lý Tiểu Bảo đang dùng tay kéo con đỉa ra, Liễu Phán Nhi vội ngăn lại, nhặt cái giày ở bên cạnh lên, dùng sức võ lên đùi Lý Nam một cái: "Tiểu Bảo, không được kéo, đây là con đỉa, lần sau gặp tình huống thế này, nhớ lấy đế giày rồi đập mạnh một cái, con đỉa sẽ bị bất tỉnh."
Quả nhiên sau khi bị đập, con đỉa bị đập ngất không hút m.á.u nữa, rơi xuống từ bắp chân Lý Nam.
Liễu Phán Nhi vội vàng chạy từ ruộng ra, thấy trên bắp chân nhỏ của Lý Nam có một con đỉa đang hút máu, chảy m.á.u rồi.
Trong 2 mẫu ruộng lúa, bắt được 5 thúng cá, tổng cộng cũng phải hơn 50 cân.
Liễu Phán Nhi gật gật đầu: "Được rồi, vậy con đứng ở vệ đường nhé, đừng xuống nữa."
Rửa sạch sẽ vết thương, Liễu Phán Nhi chọn một số loại thảo mộc, nghiền nát chúng rồi đắp lên vết thương, có thể giúp tiêu độc cầm máu.
Lý Nam ngồi bên vệ đường không dám xuống nữa: "Nương, con sợ, con không muốn bắt cá nữa đâu."
Cá trong xô chỉ đến khi được thả vào bể nước lớn mới quãy đuôi bơi qua lại.
Mấy đứa nhỏ ở bên giúp đỡ, Liễu Phán Nhi cũng nhân lúc làm, giảng giải cho chúng, cũng tiện dạy cho mấy đứa cách dùng vài từ đơn giản hôm nay dùng tới.
Xử lý xong xuôi nội tạng trong bụng cá, xếp ngay ngắn trên bếp, dùng than hồng lửa nhỏ hun khói một đêm, sau đó hong thành cá khô.
Liễu Phán Nhi rửa sạch gạo nếp, bỏ vào nồi đun sôi, đợi gạo nếp chín mềm, thì thêm rượu vào ủ cho lên men.
Đầu tiên phải làm gạo nếp.
Đợi hai ngày sau, gạo nếp đã lên men, mới tiếp tục làm tiếp các công đoạn sau.
Giữ lại một nửa, nửa còn lại, Liễu Phán Nhi chọn những con to chuẩn bị làm cá hoa gạo nếp.
Ví dụ như chiều hôm nay, là các từ xoay quanh lúa và cá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT