"Người có suy nghĩ như thế, ta cũng hiểu. Ngươi nói đúng, có tiên, không cần thiết phải sống quá vất vả. Nếu ngươi muốn mua đất hoang, vậy mua đi. Về phần nhà ta, trong tay cũng có tiền, đến lúc đó cũng mua chút, nhưng chúng ta vẫn khai khẩn, đất trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều."

Liễu Phán Nhi thấy Chu Thúy Hoa nói như vậy, cũng rất vui vẻ, gật đầu: "Được nha, cứ tính như vậy nhé, thím, chúng ta về nhà nói cho rõ ràng."

"Được!" Chu Thúy Hoa đồng ý, càng thêm thân thiện với Liễu Phán Nhi.

Chu Thúy Hoa thẳng thắn, nàng cũng thích ở chung với người thẳng thắn

Sau khi về đến nhà, Chu Thúy Hoa nói quyết định của Liễu Phán Nhi với người trong nhà, vậy mà mọi người lại cực kỳ tiếc nuối.

Con trai nhỏ Lý Nguyên Kỳ của Chu Thúy Hoa rất tiếc: "Ai nha, không ăn được món ngon do tẩu Nguyên Thanh làm rồi, đáng tiếc quá."

Lý Nguyên Lang cũng gật đầu: "Nói đúng đó, vợ Nguyên Thanh nấu cơm ăn ngon thật.

Lý Nguyên Gia cũng tán thưởng: "Thật hâm mộ Lý Nguyên Thanh có người vợ lợi hại như thế."

Con dâu suy xét thấy rất đúng, hiện tại không chia nhà, nhìn gia sản rất nhiều, nhưng chờ đến khi chia nhà, ba nhi tử chia làm ba phần không đủ.

Lý Nguyên Gia là thẳng nam, không nghe ra sự không vui của thê tử, phản bác: "Vậy nàng biết làm đậu hũ không? Nàng biết làm bánh đúc đậu lá gai không? Đừng nói biết làm, trước kia nàng còn chưa từng ăn."

"Nhanh chóng nấu cơm, Nguyên Lãng, Nguyên Tề, các người nhanh lên, nhanh chóng cầm bát đũa nhà chúng ta lại đây ăn cơm. Các người cũng đừng không vui nữa, vợ Nguyên Thanh không nỡ để người trong nhà chịu khổ nên dùng tiền mua đất hoang. Người nhà chúng ta nhiều, tương lai ra ở riêng nếu chỉ dựa vào tiền để mua đất hoang, đoán chừng cũng không đủ. Sau này các người muốn chia nhà được nhiều hay ít thì phải làm việc nhiều, cho nên còn phải tiếp tục khai khẩn.

Chu Thúy Hoa thấy thế thì thét to, không muốn nghe nhi tử và con dâu cãi nhau, bận cả sáng chẳng lẽ không mệt?

Vợ của Lý Nguyên Gia tức giận đến mức trợn trắng mắt: "Vậy ta nấu cơm chàng đừng ăn nữa." Lý thái nãi nãi cười cười: "Các người cứ việc khai khẩn, ta ở nhà nấu cơm, Vợ Nguyên Thanh làm đậu hủ bánh đúc đậu lá gai, ta mua ở chỗ nàng rồi, bảo đảm cho các người ăn ngon uống tốt."

Vợ của Nguyên Gia lập tức không vui, tức giận nói: "Nếu như ta có nhiều gia vị như vậy, dùng thêm nhiều dầu, ta cũng có thể làm được món ăn ngon."

Lưu thị sửng sốt, trong lòng lại thấy âm ấm: "Tam đệ muội, thật ra..."

Lưu thị nghi hoặc trong lòng: "Tam đệ muội, làm sao vậy? Vì sao không khai khẩn?"

Liễu Phán Nhi cười cười giải thích: "Đại tẩu, khi hôm qua khai khẩn có phải quá sức hay không? Ban đêm ta nghe thấy tẩu mệt đến mức ngủ không yên, cơ thể không thoải mái. Hơn nữa đứa nhỏ cũng rất mệt mỏi. Lòng ta khó chịu, không nỡ. Hôm nay bán dưa bán được hơn hai lượng bạc, ta cảm thấy có thể mua đất hoang người khác khai khẩn xong rồi."

Chu Thúy Hoa mang theo con trai lấy bát đũa ở nhà Liễu Phán Nhi về, khách sáo chia ra. Về phần ngày hôm qua khai khẩn được hơn một mẫu đất hoang, sau này cũng sẽ chia cho cho nhà Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi giành nói trước: "Tẩu tử, đừng có gấp, nghe ta giải thích. Ta biết tẩu muốn khai khẩn nhiều đất để sau này trồng rất nhiều đồ, cuộc sống chúng ta càng tốt thêm. Chỉ là chúng ta không thể không thừa nhận, sức lực của phụ nữ và trẻ em chúng ta đúng thật là không được. Cho dù có nhà thôn trưởng hỗ trợ, nhưng ta cảm thấy như vậy cũng không phải cách tốt, cho nên ta mới muốn mua đất. Tẩu lo lắng bán tiền dưa mua không được bao nhiêu đất, nhưng tẩu xem cái này đi!"

Liễu Phán Nhi lấy mấy quả cà chua đỏ rực từ trong sọt ra, tất cả đều chín rồi. Lúc nàng thấy trên đất nên gấp không chờ nổi mà ngắt xuống, lấy về cho mọi người nếm thử.

Nàng quyết định dùng cà chua kiếm nhiều tiên, dù sao cũng là đồ ăn mới mẻ.

Cà chua đã có thể làm rau dưa, cũng có thể làm trái cây.

Lưu thị sửng sốt, mấy đứa nhỏ cũng vây quanh lại đây: "Thứ này giống quả hồng, bảo sao ngươi nói gọi thứ này là cà chua. Chỉ là thứ này ngon ăn không?”

"A Dung, múc chậu nước trong lại đây, chúng ta rửa rồi nếm thử, dù sao thỏ có thể ăn, chúng ta cũng có thể ăn, không phải sợ." Liễu Phán Nhi cổ vũ, nàng đã gấp không chờ nổi.

Lý Dung nhanh chóng lại đây, bưng nửa chậu nước đặt ở trên mặt đất câm quả cà chua bắt đầu rửa sạch, sau đó bẻ thành hai nửa, đưa cho Liễu Phán Nhi và Lưu thị: "Nương, đại bá mẫu, các người nếm thử."

Liễu Phán Nhi nhận lấy, không chút do dự cắn một miếng, chua chua nhưng cũng ngọt ngọt, loại ngọt này khác với dưa gang và dưa hấu đỏ, là một loại ngọt thanh, còn có hơi chua.

Lưu thị gật đầu: "Chua chua ngọt ngọt, hương vị không tồi, tuy rằng kém dưa gang và dưa hấu đỏ, nhưng ăn cũng rất ngon."

Những đứa nhỏ khác cũng bắt đầu rửa sạch cà chua, ăn cà chua rồi nói lên cảm nhận của mình.

Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đa tạ đại tẩu thương ta. Đúng rồi, trên đường gặp được người trong thôn, người khác hỏi nhà chúng ta bán dưa kiếm tiền, tẩu cứ nói chúng ta muốn mua đất hoang. Những đất hoang của mấy người đó khai khẩn xong rồi, muốn bán cho chúng ta, có thể tới nhà của chúng ta nói."

Lý Dung là cô bé yêu đồ ngọt: "Không quá ngọt, con thích ăn Dương Giác Mật và dưa gang hơn."

Liễu Phán Nhi nhướng mày: "Nếu ăn sống, các con sẽ không quá thích, giữa trưa ta dùng cái này xào rau, các con sẽ thích. Ngày hôm qua các con nhặt vê bảy tám quả trứng gà rừng, dùng cái này xào, ăn cực kỳ ngon. Ai nha, Đại Bảo, buổi tối ngày hôm qua chúng ta bỏ ba cái sọt còn chưa đi lấy về. Đi thôi, đừng trì hoãn, con cùng ta đi lấy cái sọt của chúng ta về. Nếu có thể bắt được cua, ta làm đồ ngon cho con ăn."

Lý Nam chính là vua nịnh nọt, ôm cánh tay Liễu Phán Nhi: "Nương trồng đồ nào cũng ăn ngon cả, nương lợi hại nhất."

Lý Tiểu Bảo nhíu mày: "Con cũng không quá thích." Lưu thị thấy thế ngăn cản: "Tam đệ muội, nếu không đi khai khẩn thì để ta đi thôi. Ngươi ở trong nhà làm đậu hủ, ta đi xem bẫy rập trước kia đào có con mồi hay không."

Ánh mắt Lý Đại Bảo sáng lên: "Nương, con thích ăn cái này, chua chua ngọt ngọt, còn sàn sạt."

Lưu thị cười nói: "Vậy con nhanh chóng mang cái sọt vê nhà nhìn xem rốt cuộc có cái gì. Nếu có lươn, hôm nay chúng ta lại có lộc ăn rồi."

Lưu thị và Lý Đại Bảo cùng nhau đi ra ngoài, đến nơi đặt cái sọt, Lưu thị nhìn Lý Đại Bảo thuận lợi lấy cái sọt ra: "Đại Bảo, bên trong có cái gì không?”

Lý Đại Bảo cười nhe răng trợn mắt: "Đại bá mẫu, bên trong có ạ, rất nặng, còn không tá."

Lưu thị đồng ý, không cần khai khẩn, đúng thật không cần mệt mỏi như vậy: "Được, ta nhớ kỹ rồi."

Ngay lúc Lý Đại Bảo đi qua cửa thôn, nhìn thấy, vậy mà cửa thôn có một chiếc xe ngựa.

Lưu thị gật đầu: "Ừm, ta biết rồi, ta quen thuộc với rừng rậm, không cần lo lắng cho ta.

Lưu thị đi vào núi, Lý Đại Bảo xách theo ba cái sọt về nhà. Có chút nặng nhưng gân đây Lý Đại Bảo được ăn ngon, vóc dáng cao lên mà sức lực cũng lớn, cũng có thể mang và.

"Dạ, đại bá mẫu, con đi về trước đây, người cũng cẩn thận một chút." Lý Đại Bảo quan tâm nói, trong lòng đã coi đại bá mẫu trở thành người thân.

Lý Đại Bảo tò mò, thả chậm bước chân, nhìn vài lần, nhìn kỹ người bước từ trên xe ngựa xuống dưới.

Lý Đại Bảo quen biết!

"Cố Tam đại ca, gân nhất người có khỏe không?" Lý Đại Bảo kinh hô, như quen thuộc mà xách theo cái sọt chạy tới: "Không phải lần trước người rời đi chờ đến vụ thu mới qua đây sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play