Đứa nhỏ lần lượt nói: "Gia gia, con học được họ của chúng ta, Lý (SE), bên trên là chữ mộc (), bên dưới là chữ tử (#), con còn học tên của con..."
Nhìn thấy đứa nhỏ cầm nhánh cây viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, tuy rằng viết xiêu vẹo, nhưng mọi người đều cực kỳ kích động.
Thôn trưởng Lý cười cười: "Trước giờ ta vẫn luôn muốn học chữ nhưng không rảnh, đến mùa đông không có việc gì thì ta sẽ học. Sau này để bọn nhỏ học cùng vợ Nguyên Thanh, học mãi luôn không sai đâu. Hiện tại chúng ta khai khẩn nhiều chia cho nhà nàng. Tương lai nhàn hạ rồi, vợ Nguyên Thanh, cũng sẽ để bụng đứa nhỏ nhà chúng ta hơn chút. Các con là tiểu bối không hiểu những thứ này, nhưng ta và nương, nãi nãi con hiểu được. Cho nên chúng ta nói cái gì thì các con biết thế là được, không cần già mồm, cũng không cần nói ra nói vào ở bên ngoài. Chúng ta bù đầu làm việc, sau này đều phải sống vui vẻ."
Lúc này vợ của Nguyên Lãng hoà hoãn lại, cười ha hả, khen cha mẹ chồng nãi nãi: "Nhà có một người già như có một kho báu, nhà chúng ta có thể sống tốt, đều vì trong nhà có ba trưởng bối tốt đó. Nhà chúng ta khai khẩn trồng trọt còn được, nhưng đọc sách biết chữ chúng ta không biết thì phải học thôi. Lúc hôm nay con làm việc con thấy cách nói năng, làm việc của A Phương và A Lệ A Dung cực kỳ lanh lẹ. Hơn nữa biết cả số biết cả chữ, cũng lợi hại như nương cô bé vậy. Cha nói đúng, chờ rảnh rỗi cũng phải để đứa nhỏ lớn nhà ta đi học."
Chu Thúy Hoa gật đầu: "Đúng vậy, học được do mình, tương lai cũng dùng được, nói không chừng còn là bản lĩnh để an cư lạc nghiệp."
Toàn bộ người nhà thôn trưởng đều đồng ý khai khẩn với nhà Liễu Phán Nhi, hơn nữa còn chia đều đất hoang.
Ngủ trưa xong, mọi người vẫn còn no bụng, cũng không đói, chuẩn bị ra đồng làm việc.
Trong lúc mọi người ngủ trưa Liễu Phán Nhi hâm một nồi chè đậu xanh, có thể giải nhiệt, ngoài ra đậu xanh còn có thể đỡ đói.
Lúc này không thể không nói đến Lý Nhị Lăng Tử, sau khi toàn thôn đều ngừng việc khai khẩn, hắn còn mang theo bốn nhi tử đi khai khẩn.
Tuy rằng mặt trời trên trời vẫn hơi nóng, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình nỗ lực khai khẩn của mọi người.
Giống như lúc học tập, người bên cạnh đều nghiêm túc đọc sách, học toán. Cho dù không muốn học tập, cũng sẽ mở sách vở ra xem vài lần, làm bộ bản thân mình nghiêm túc học tập, hoặc cũng có thể học được một chút.
Con người chính là như vậy, người khác không làm thì thôi, nhưng nhìn thấy người khác khai khẩn, nghĩ nhà người khác có nhiều đất mà nhà mình ít đất. Do sự đua đòi nên trong lòng bọn họ không thoải mái, nhưng cũng sẽ thay đổi, đi khai khẩn.
Người trong thôn nhìn thấy cả thôn trưởng Lý lại khai khẩn, lại bắt đầu nói ra nói vào, nhưng sau khi nói xong lại xoay người bắt đầu cầm nông cụ trong nhà, cũng cuống quít đi khai khẩn.
Toàn bộ thôn Lý gia lại bắt đầu cuộc khai khẩn mới.
Chu Thúy Hoa thấy thế, cực kỳ vui vẻ nhận lấy hai bình gốm hai nhi tử xách theo, trong bình đựng đầy chè đậu xanh. Mọi người cùng nhau ra đồng
Khai khẩn được đất hoang, nhưng bởi vì không có hạt giống, Lý Nhị Lăng Tử chỉ có thể ngắt lá khoai lang đỏ trong đất nhà mình đi trông. Có thể mọc ra khoai lang đỏ đương nhiên là tốt nhất rồi, không mọc ra cũng không sao cả, lá có thể ăn.
Hiện tại Lý Nhị Lăng Tử nhìn thấy thôn trưởng Lý lại bắt đầu khai khẩn, lại mang theo nhi tử tiếp tục khai khẩn. Con thứ ba trong nhà nhìn lén Tam quả phụ sát vách tắm rửa, Nhị Lăng Tử tức giận cầm gậy đánh cho.
Sau khi đánh xong cảm thấy nhi tử nhàn rỗi quá, còn phải làm thêm nhiều việc, tiếp tục khai khẩn.
Lục tục khai khẩn thêm mười mẫu đất, hơn nữa người nhà hắn nhiều, được chia rất nhiều đất, vượt qua nhà thôn trưởng Lý, thành nhà có nhiều đồng ruộng nhất trong thôn.
Chờ đến khi thu hoạch lúa, trong tay có tiền thì mua heo, dùng khoai lang đỏ non làm thức ăn cho heo cũng rất tốt.
Tới buổi chiều, Liễu Phán Nhi bắt đầu phát sầu buổi tối nên ăn gì!
Lý thái nãi nãi nhìn thấy Liễu Phán Nhi mặt ủ mày ê thì cười hỏi: "Vợ Nguyên Thanh, có việc khó gì sao?”
Liễu Phán Nhi lắc đầu cười khổ: "Đồ nhà chúng ta không nhiều lắm, ta đang nghĩ buổi tối cho mọi người ăn gì?"
Nghe thấy lời này, Lý thái nãi nãi an ủi: "*ợ Nguyên Thanh, ngươi đừng phát sầu nữa. Thật ra cũng đơn giản thôi, buổi tối nấu mì sợi, trong nhà còn có canh thịt kho, xào lá khoai lang đỏ, cơm chiều cứ như vậy thôi."
Liễu Phán Nhi lắc đầu, cảm thấy không thích hợp: "Nãi nãi, mọi người làm việc mệt như vậy, ta phải cho mọi người ăn ngon chút. Nãi nãi, người ở trong nhà giúp ta trông bọn nhỏ, ta vào núi nhìn xem."
Lý thái nãi nãi nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng: "Vợ Nguyên Thanh, nguyệt sự của ngươi tới, không nên đi khắp nơi."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Nãi nãi, trong lòng ta tự có tính toán, cũng sắp hết rồi, không có gì đáng ngại lắm."
(*) Bánh đúc đậu lá gai là một món ăn truyền thống. Nó được làm từ bột nếp, đậu xanh và lá gai. Bột nếp được hòa quyện với nước và đậu xanh đã nấu chín, sau đó được đổ vào khuôn và hấp cho đến khi chín. Bánh đúc có màu trắng trong suốt, có vị ngọt nhẹ từ đậu xanh. Nó thường được ăn kèm với nước đường hoặc nước cốt dừa.
Sau khi Liễu Phán Nhi nói với Lý Tiểu Bảo và Lý Nam một tiếng, lúc này mới cõng sọt vào núi nhìn xem.
Liễu Phán Nhi ngồi trên mặt đất, kiểm tra trên người không thấy vết thương nào, lúc này mới đứng lên, ngẩng đầu vừa nhìn thì hơi sửng sốt, trong mắt lộ vẻ vui sướng, nàng thấy một loại lá cây, có thể làm món ngon mùa hè.
Liễu Phán Nhi ôm đầu, lo lắng đầu bị va đập, cũng may cục đá trên mặt đất không nhiều lắm, nàng bị một vài cây cản lại.
Liễu Phán Nhi nhìn khắp nơi, đường hơi trơn nên nàng té ngã từ chỗ cao xuống.
Lá cây gai, có thể làm thành bánh đúc đậu lá gai(*) thanh nhiệt giải nhiệt, xanh tươi cực kỳ đẹp, ăn cũng cực kỳ ngon. "Vậy ngươi cẩn thận một chút." Lý thái nãi nãi nói: "Ngươi yên tâm đi ra ngoài, ta trông nhà cho ngươi."
Liễu Phán Nhi thấy thế, cười giải thích: "Lý nãi nãi, ta tìm được thứ tốt."
Mới một lát, Liễu Phán Nhi đã hái xong một sọt, cũng không định ở núi rừng lâu, chuẩn bị về nhà.
Nhìn thấy Liễu Phán Nhi trở về nhanh như vậy, Lý thái nãi nãi cho rằng Liễu Phán Nhi tay không quay về, hỏi: "Vợ Nguyên Thanh, không sao cả, có thể ăn mì sợi đã không tồi rồi, còn có canh xào thịt kho, lá khoai lang đỏ, còn có rau trộn dưa chuột, đủ ăn mà. Nhưng đừng làm khó bản thân, nếu như ngươi tự làm khó mình như vậy, ta không thể để bọn họ ăn cơm ở nhà ngươi."
Liễu Phán Nhi còn chờ gì nữa đâu, nàng nhanh chóng đứng lên hái lá cây gai.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Lát nữa ngài sẽ biết! Lý nãi nãi, người giúp ta đun nước ấm, lát nữa ta là có thể dùng."
Liễu Phán Nhi vừa đổ lá cây gai vào chậu rửa sạch, vừa giải thích cho Lý thái nãi nãi: Lý nãi nãi, lá cây này là lá cây mọc trên cây gai. Đợi lát nữa ta dùng thứ này làm thành bánh đúc đậu lá gai, có thể thanh nhiệt giải độc, có thể làm thành rau trộn có hương vị không tồi."
Lý thái nãi nãi sửng sốt, hiển nhiên rất không tin: "Ta biết làm bánh đúc đậu, dùng đậu xanh, đậu Hà Lan có thể làm thành bánh đúc đậu, ta biết làm đó! Chỉ là dùng lá gai làm thành bánh đúc đậu lá gai, là lân đầu tiên ta nghe nói đó."
Khuôn mặt của Lý thái nãi nãi lộ vẻ khó hiểu, hỏi: "Vợ Nguyên Thanh, đây là thứ gì, sao ta chưa từng thấy? Là rau dại gì vậy?"
Lý thái nãi nãi gật đầu: "Được nha, ta đun cho ngươi!"
Chờ đến khi tay Liễu Phán Nhi bóp bóp, lấy vật chất tạp ra, rửa hai ba lần đến khi nước trong lại mới tính là đã rửa sạch sẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT