Liễu Phán Nhi cười lạnh: "Ta muốn nhìn xem người có thể gọi nam nhân người và nhi tử người lại đây không. Nói không chừng sau khi nghe xong những chuyện phong lưu người làm, còn có thể mượn xác hoàn hồn trở về bóp c.h.ế.t người."

Tam quả phụ nói không nổi Liễu Phán Nhi, đánh cũng đánh không lại Liễu Phán Nhị, dưới tình thế cấp bách, tức giận đ.â.m về phía lu lớn nhà nàng mới vừa mua: "Tiểu bối như ngươi mà bôi nhọ ta, ta đ.â.m đầu cho c.h.ế.t đây!"

Chu Thúy Hoa thấy càng làm loạn càng lớn, nhanh chóng kéo Tam quả phụ lại: "Tam tẩu, cũng không thể đòi c.h.ế.t đòi sống mà. Có chuyện gì thì nói thôi."

Lưu thị cũng nhanh chóng khuyên bảo Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, muội đừng xúc động, làm loạn sẽ mất mạng người đó."

"Ta không muốn sống, hiện tại ta đ.â.m c.h.ế.t luôn, vợ Nguyên Thanh bắt nạt người quá rồi. Không dập đầu nhận lỗi với ta thì việc này không để yên đâu!" Tam quả phụ không ngừng dùng khăn lau mắt, nước mắt càng giống như nước chảy, không ngừng chảy xuống.

Những người khác nhìn thấy Tam quả phụ khóc thảm như vậy, trong lòng cũng rất đồng tình, trong nội tâm cảm thấy miệng lưỡi của Liễu Phán Nhi quá lợi hại, không để lối thoát rồi.

Liễu Phán Nhi trực tiếp kéo Chu Thúy Hoa ra, nhìn trên cao xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tam quả phụ, loại người này yêu tính mạng nhất, sao có thể c.h.ế.t được?

Liễu Phán Nhi lạnh giọng nói: "Thím, không cần ngăn lại, để cho bà ta đâm. Làm trò trước mặt mọi người, tam thẩm này đòi c.h.ế.t đòi sống, đ.â.m vào cái lu lớn nhà ta. Vậy được, người đ.â.m chết, Liễu Phán Nhi ta đên mạng cho người, một mạng đền một mạng. Nếu người không đ.â.m chết, làm lu ta hỏng rồi, vậy thì phải bồi tiền. Muốn nợ tiền hay quyt nợ thì không thể. Người bán ruộng cũng được, hay là bán cháu của người cũng thế, hoặc là người bán chính người. Thiếu một văn tiền của Liễu Phán Nhi ta đều sẽ đòi. Không tin thì người cứ thử xem."

Liễu Phán Nhi thúc giục: "Đúng vậy, dùng sức đâm, nhìn xem có thể đ.â.m c.h.ế.t không? Ta nghe nói, một lần đ.â.m không c.h.ế.t là có thể khiến đầu choáng váng. Miệng méo mắt nghiêng, mất khống chế việc đại tiểu tiện. Nhưng chỉ cần không chết, ta sẽ không cần đền mạng. Ha ha, ta muốn nhìn người có thể đ.â.m thành kẻ ngốc không?”

Mọi người đều biết Liễu Phán Nhi lợi hại, tàn nhẫn độc ác, không nghĩ tới lại tàn nhẫn với bản thân như vậy. Hôm nay phụ nhân trong thôn lại thêm phần hiểu biết về Liễu Phán Nhi.

Tại sao dùng ở trên người đàn bà đanh đá này lại không được chứ?

Tam quả phụ cũng bị dọa cho choáng váng, chẳng qua bà ta chỉ hù dọa Liễu Phán Nhi thôi. Ngày thường dùng chiêu này lần nào cũng được, mỗi lân đều có thể hoàn thành vượt mức mong muốn.

Sau này ở chung với Liễu Phán Nhi không thể không nói lý, càng không thể làm loạn.

"Số ta thật khổ, ta không muốn sống nữa, được rồi, ta chết, hiện tại ta đ.â.m c.h.ế.t ở chỗ này." Tam quả phụ làm bộ làm tịch, đ.â.m về phía cái lu lớn.

Mọi người nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như thế thì lập tức bị dọa cho choáng váng.

Lưu thị muốn đi can ngăn, nhưng bị một tay Liễu Phán Nhi túm chặt.

Đương nhiên Liễu Phán Nhi sẽ không dung túng chuyện như vậy, loại người da mặt dày như Tam quả phụ, có một thì có hai. Hôm nay Liễu Phán Nhi để bà ta thực hiện được, sau này Tam quả phụ nhất định sẽ dốc hết sức mà kéo "lông cừu" cả nhà Liễu Phán Nhi.

Bước chân của Tam quả phụ càng đi càng chậm, Chu Thúy Hoa cũng đã nhìn ra, Tam quả phụ cố ý, cũng không can ngăn.

Ăn vạ, nhà nàng không có đồ sứ, chỉ có mỗi cái lu lớn, dùng sức đập vào đi!

Lưu thị còn muốn nói nhưng bị Liễu Phán Nhi liếc nhìn, bảo nàng ấy đừng cử động.

Mềm lòng, cũng không nên mềm lòng ở lúc này.

Chỉ thấy Tam quả phụ giống như thả chậm động tác, tư thế lớn nhưng tốc độ chạy rất chậm, mắt thấy sắp chạy đến cái lu lớn, tốc độ tự động dừng lại. Chân như bị vấp phải cái gì ở trên đất bằng, té ngã trên đất, hoàn toàn không đụng vào lu nước to.

Tam quả phụ vừa rồi bị Liễu Phán Nhi nói những lời như thế, sợ tới mức không dám đ.â.m vào lu lớn. Bà ta vốn dĩ không tính đ.â.m chết, nếu bị đ.â.m cho c.h.ế.t khiếp thành kẻ ngốc, Liễu Phán Nhi lại không cần đền mạng, cuối cùng vẫn là bà ta phải chịu!

Tam quả phụ còn lâu mới ngốc, diễn trò té ngã, hai tay không ngừng vỗ mặt đất.

Chu Thúy Hoa thấy thế thì dở khóc dở cười, bản lĩnh diễn trò của tam tẩu tử lại tiến bộ rồi.

Chu Thúy Hoa tiến lên, kêu hai tức phụ trẻ tuổi, kéo Tam quả phụ dậy: "Tam tẩu tử, đừng náo loạn nữa, nhanh chóng vê nhà đi."

Trong lòng Tam quả phụ vừa tức vừa giận, nhưng lại không thể làm gì.

Lúc này đây, bà ta lại tính sai.

Liễu Phán Nhi này chính là khắc tinh trong mệnh bà ta mà, từ khi nào mà Liễu Phán Nhi thấy bà ta và Lý lão nhân vậy?

Một tức phụ trẻ tuổi đi ở phía sau hỗ trợ cầm bát cho Tam quả phụ, cùng nhau đưa Tam quả phụ về.

Vừa nghe lời này, Liễu Phán Nhi cảm thấy nàng khác người cổ đại quá lớn.

Liễu Phán Nhi nhìn về phía bóng dáng Tam quả phụ rời đi, lạnh lùng cười.

"Đại tẩu, tẩu xem ta đối xử với những người phân rõ phải trái, trước nay đều là vẻ mặt dịu dàng, trước giờ đều không đắc tội với người khác. Chỉ là tẩu xem Tam quả phụ này, nếu như hôm nay ta để bà ta thực hiện được, sau này bà ta chỉ cần coi trọng đồ nhà chúng ta, tới khóc than tới đòi. Đến lúc đó, tẩu cho hay là không cho? Chẳng lẽ như vậy không khó coi?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này mắt trợn trắng, tuy rằng nàng không thể thay đổi tư tưởng của mọi người, nhưng nàng cũng không hy vọng người khác ngăn cản nàng.

Lưu thị vừa hay nhìn thấy tam đệ muội cười lạnh, lắc đầu cười khổ: "Tam đệ muội, muội tội gì phải chấp nhặt với người đàn bà đanh đá đó? Muội so đo với bà ta cho dù cãi nhau thắng, nhưng cũng không thắng ở trong lòng những người khác!"

Lưu thị ngượng ngùng cười cười: "Muội nói đương nhiên ta hiểu, ta cảm thấy vì đối phó Tam quả phụ mà để thanh danh muội không tốt, không đáng giá. Muội không thèm để ý, chẳng lẽ muội không suy nghĩ cho đứa nhỏ sao? Đại Bảo, A Dung cũng không nhỏ, mấy năm nữa phải làm mai, muội sẽ không sợ có bà bà lợi hại như muội, Đại Bảo không xem mắt với người tử tế được sao?" Nhìn thấy người đi rồi, cuối cùng Lưu thị cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tư duy của người lớn đã bén rễ sâu, nhưng tư tưởng của đứa nhỏ cực kỳ sinh động.

"Trong mắt nương của con không chứa được một hạt cát, đương nhiên không thể để người như vậy chiếm tiện nghi. Con cũng không muốn nhìn thấy thịt kho nhà chúng ta vất vả làm được, lại tặng trắng cho người không lương có tâm! Nương con lợi hại, nương con không sợ ma quỷ, trái tim nương của con tốt nhất. Người thật sự hiểu nương con, đêu dựng ngón tay cái với nương con. Những người tin vào lời đồn đãi bên ngoài, hiểu lâm con và ca ca, người như vậy xin gả con thì con cũng không vui."

Lý Đại Bảo cũng vội vàng phụ họa, cảm thấy muội muội nói có lý: "Nhà con cần cù chăm chỉ làm việc, có của cải chắc chắn. Nương đã sớm nói rồi, ăn cơm cẩn thận luyện võ tử tế, tương lai con sẽ vừa cao vừa đẹp trai, tuyệt đối không lo không có vợ. Đại bá mẫu, người đang buồn lo vô cới"

Nàng đang muốn phản bác, Lý Dung đã giống như quả ớt cay mà phản bác trước: "Đại bá mẫu, tuy rằng con cảm thấy người có ý tốt, nhưng con cảm thấy cách làm của người không đúng. Đầu tiên nương con không sai, là Tam quả phụ kia khóc than ở trước mặt chúng ta. Dựa vào điều kiện trong thôn, cho dù ăn không ngon, nhưng cũng không đói c.h.ế.t người. Cũng không phải không có nhà có điều kiện kém, người ta cũng không có tới nhà chúng ta chiếm tiện nghi, nhưng Tam quả phụ lại cố tình tới."

Sinh hoạt mấy tháng với Liễu Phán Nhi, chịu ảnh hưởng, thay đổi một cách vô tri vô giác từ Liễu Phán Nhi, nói chuyện làm việc có trật tự rõ ràng, hơn nữa ân oán cũng rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play