Rồng mạnh không ép được rắn đất, nhưng cũng có câu nói này rất đúng, chân trần không sợ đeo giày(*). Nếu bắt nạt bọn họ thì cũng phải tính toán xem, những người chạy nạn bọn họ cùng đường, không sống nổi sẽ liêu mạng như thế nào.
(*) Có nghĩa là người không có gì để mất, không sợ hãi hoặc không cần phải giữ ý định hay cảnh giác. Nó thường được sử dụng để miêu tả tình huống khi một người không có tài sản, danh vọng hoặc quyên lực, do đó không cần phải lo lắng hay sợ hãi về việc mất điều gì đó.
Dám cắt thịt mình, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa!
Tuy rằng Ngô phu nhân vẫn luôn mỉm cười, nhưng trong lòng thầm coi khinh, lúc này nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy thì hơi sửng sốt.
Nữ nhân trước mặt này là kẻ tàn nhẫn!
Người phương Bắc không cần biết là nam hay nữ vóc dáng đều cao, vẻ ngoài hào sảng, còn mang theo sự tàn nhẫn.
Ngô phu nhân cười cười, làm buôn bán hòa thuận mới phát tài, sở dĩ Liễu Phán Nhi này nói như vậy, còn không phải là muốn nâng giá lên sao
Ngô phu nhân đã suy nghĩ xong lời của mình: "Liễu muội muội, thôn Lý gia các người có cốt khí, ta bội phục. Các người đến huyện thành bán dưa, đúng thật giá cả có thể bán đắt hơn một chút, nhưng dựa bào xe bò các người, tính vận chuyển đến huyện thành thì dưa của các người đoán chừng cũng bị dập hỏng rồi. Ta cũng hiểu dưa các người trồng không dễ dàng. Như vậy đi, ta tăng chút giá cho các người, dưa đỏ Kim Ngọc Mãn Đường, năm văn tiền một quả, dưa gang bốn văn tiên một quả."
"Hiện tại là mùa bán tốt nhất, Ngô phu nhân, ta cũng không tham, dưa gang sáu văn tiền một quả, dưa đỏ năm văn tiền một quả. Nếu ngươi đồng ý thì ta có thể bảo đảm toàn bộ dưa hai nhà chúng ta đều bán cho ngươi. Nếu như ngươi không yên tâm hoàn toàn có thể phái người đến hai đầu bờ ruộng của chúng ta hái dưa. Như vậy càng tươi mới, cũng có thể nhanh chóng vận chuyển đến huyện thành."
Liễu Phán Nhi từ thái độ của Ngô phu nhân có thể suy đoán ra, dưa gang bán ở huyện thành được giá rất cao.
Nếu xóc nảy tám mươi dặm tới huyện thành, nói không chừng sẽ có hai phần dưa đỏ và dưa gang bị dập, thậm chí có thể bị dập càng nhiều, đúng thật mất nhiều hơn được.
Cho dù bọn họ đi đường chạy rất chậm, nhưng có đôi lúc dưa gang vẫn bị hư. Chẳng qua điều Ngô phu nhân nói cũng là sự thật, kết cấu xe bò của bọn họ đơn giản, cực kỳ xóc nảy.
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ: "Đa tạ Ngô phu nhân quan tâm chúng ta, chỉ là dưa gang của chúng ta là độc nhất ở phương Nam. Dưa to hơn nữa còn ngọt, vừa thơm vừa giòn. Hiện tại là lúc nóng bức nhất trong mùa, ăn một miếng dưa sẽ cực kỳ sảng khoái."
Nghe thấy tăng giá, Chu Thúy Hoa vui vẻ, tăng một văn tiền cũng không ít.
Trong tay Chu Thúy Hoa có tiền, hơn nữa sau này dưa trong nhà còn có thể bán giá cao, cực kỳ vui vẻ, cũng mua rất nhiều lương thực, kim chỉ, cũng mua sắm thay thôn dân.
Ngô phu nhân gật đầu đồng ý: "Được thôi, vậy dựa theo giá cả đó. Sáng sớm hai ngày sau, buổi sáng các người hái xong ở ruộng, ta cho người nhanh chóng kéo xe ngựa trực tiếp đưa đến huyện thành. Đưa tiên ngay lúc đó, tuyệt đối không khất nợi"
Nói xong việc làm ăn, Liễu Phán Nhi giúp nhà Lý Thạch Tượng mua lương thực, mua dầu muối tương giấm. Ngoài ra Liễu Phán Nhi cũng cần mua lương thực, các loại gia vị và băng gạc.
Ngô phu nhân nghe thấy lời này, cẩn thận tính toán, tuy rằng tăng giá nhưng lợi nhuận vẫn phong phú như cũ.
Liễu Phán Nhi mua hương liệu, Chu Thúy Hoa hỏi: "Vợ Nguyên Thanh à, ngươi làm nước tương à?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, thím, ta mua nhiều chút, hơn nữa ta tự mình chế gia vị, mùi vị nước tương sẽ rất tốt. Thím, người muốn ăn có thể tới nhà của ta mua, ta bán rẻ cho người."
Chu Thúy Hoa vốn dĩ còn muốn hỏi cách làm, nhưng nghe đến Liễu Phán Nhi nói như vậy, nàng ấy ngượng ngùng mở miệng dò hỏi. Dù sao trong nhà có tiền mua để ăn, cũng bớt việc hơn.
"Được thôi, đến lúc đó cho ta một ít để làm, dùng để nấu đồ ăn cũng không tồi." Chu Thúy Hoa cười nói, đặt đồ mua được trên xe bò.
Liễu Phán Nhi lại đi mua hai bồn sứ lớn, dùng để rửa nước sạch.
Nàng lại đi mua một cái chảo sắt lớn, chuẩn bị dùng để làm đậu hũ, còn có thể làm đậu phụ bánh đậu khô. Làm tốt còn có thể cung ứng dài hạn trong cửa hàng thị trấn.
Đậu hủ không thể để lâu, nhưng bánh đậu phụ bánh đậu khô có thể để trong thời gian dài.
Tóm lại nàng có kinh nghiệm kiếp trước, có kho hàng không gian để dựa vào, làm đâu chắc đấy, làm theo có thể làm ăn được, sống một cuộc sống tốt.
Liễu Phán Nhi chạy đến mấy sạp thịt heo, mua rất nhiều ruột lợn đựng đầy hai chậu lớn.
Lu nước trong nhà rất nhỏ, Liễu Phán Nhi lại mua một cái lu nước to. Tiền hôm nay bán dưa kiếm được, cộng với tiền trước kia bán được đã tiêu hết rồi.
Không chỉ có như thế, còn mượn của Chu Thúy Hoa 200 văn tiền.
"Hả?" Thôn trưởng Lý kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt: "Vợ Nguyên Thanh, điều ngươi nói là sự thật?"
"Vợ Nguyên Thanh, ngươi tiêu hết tiền bán dưa rồi đúng không?" Thôn trưởng Lý kinh ngạc, vẫn luôn cảm thấy các nàng tiêu tiền ăn xài phung phí, không biết tích cóp tiền!
Tuy rằng thôn trưởng Lý cảm thấy có lý, nhưng tóm lại tiêu quá nhiều tiên cũng không tốt: "Trong tay ngươi còn phải tích góp chút tiền, cũng không thể tiêu linh tinh, không thể xài hết như thế được."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Thôn trưởng đại thúc, ta mua mấy thứ này đều hữu dụng, dù sao trước kia cũng muốn mua rồi, mua sớm một chút cũng có thể dùng sớm một chút.
Làm trưởng bối không thể không nhắc nhở.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Ta không chỉ tiêu xài hết, còn mượn 200 văn ở chỗ thím, chẳng qua ngày kia ta có thể trả cho các người rồi. Sau này dưa của chúng ta không cần kéo vào trong thị trấn bán, Ngô phu nhân ở cửa hàng lương thực lấy sáu văn tiền mua một quả dưa gang của chúng ta, năm văn tiên mua một quả dưa đỏ." Chờ đến khi hai huynh đệ Triệu quản gia và Triệu chưởng quầy trả lại sọt cho nhà thôn trưởng Lý, đã nhìn thấy xe bò của Liễu Phán Nhi đựng đầy thứ.
Thôn trưởng Lý nhíu mày, cuối cùng lắc đầu: "Không được, trước kia chúng ta đã nói rõ rồi, Triệu quản gia làm người dễ tính, chúng ta cũng không thể nói không giữ lời. Sau này mỗi ba ngày, ta đưa cho Triệu gia hai sọt dưa. Ta phải nói rõ ràng với Ngô phu nhân ở cửa hàng lương thực, không được thất lời."
Nghe thấy lời này, Thôn trưởng Lý nhíu mày: "Chỉ có thể bán cho Ngô phu nhân, chúng ta đã bàn bạc với Triệu chưởng quầy và Triệu quản gia rồi chẳng lẽ cũng không bán?”
Chu Thúy Hoa nói: "Đương gia, chàng bị ngốc à? Bán cho Triệu gia có bốn văn tiền một quả dưa gang, tam văn tiền một quả dưa đỏ. Rẻ hơn hai văn tiên một quả, đương nhiên không bán cho Triệu gia rồi."
"Đương nhiên là sự thật rồi." Liễu Phán Nhi gật đầu: "Không tin thì ngài cứ hỏi thím đi. Chẳng qua dưa nhà ta chỉ có thể bán cho Ngô phu nhân."
Chu Thúy Hoa phản bác: "Hay là chúng ta tăng giá với Triệu gia? Bán giá cao với Ngô phu nhân, chúng ta cũng không thể tiếp tục bán giá gốc."
Chẳng qua Thôn trưởng Lý có thể kiên trì như vậy, Liễu Phán Nhi cảm thấy rất tốt.
Đương nhiên giá cả cao thì tốt rồi, nhưng chữ tín càng thêm quan trọng, đối với những người vừa mới bán hàng như các nàng thì càng quan trọng hơn.
Vốn dĩ Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy chắc chắn nên làm như vậy, nhưng vừa rồi Chu Thúy Hoa coi trọng việc bán đắt cho Ngô phu nhân, cho nên nàng chưa nói gì cả.
Thôn trưởng Lý trừng mắt nhìn thê tử, quát lớn: "Tóc dài mà kiến thức ngắn, nói chuyện với Triệu gia có thể nói chuyện tiên bạc không? Trời xa đất lạ, làm người không thể quá láu cá."...
Vừa hay lúc cả hai đi qua cửa hàng lương thực, Thôn trưởng Lý và Liễu Phán Nhi đã cùng nhau đi vào cửa hàng lương thực. Lúc này thời tiết nóng lên, người bán đồ ăn rau quả đã về nhà, cửa hàng rất là quạnh quẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT