Tô Linh nghe qua một chút.
Thực ra chỉ là chuyện một cậu ấm đi đám ma, sau khi về thì liên tục gặp phải ma quỷ.
Phạm Tử Kỳ: … Thật là bình thường!
Tô Linh cười nhạt: “Cậu cũng không phải trêu chọc đến ma quỷ gì, chỉ là tà linh thôi, không cần quá lo lắng. Nhìn xem, bọn chúng đang bám trên vai cậu, nhưng cũng không làm gì cậu cả.”
Phạm Tử Kỳ bị giọng điệu thản nhiên của Tô Linh khiến cho an tâm không ít, đang định thở phào thì nghe thấy câu cuối cùng…
Bọn chúng?
Phạm Tử Kỳ giật mình nhảy dựng lên, sợ đến mức nước mắt chảy ròng: “Tô… ông chủ Tô cứu mạng!”
Tô Linh nghiêng đầu, liếc nhìn đám tà linh.
Tà linh không giống ác quỷ, tu vi không đủ, không thể hiện rõ ngũ quan, chỉ có hình người đen tuyền. Nhìn qua, chúng đều là những hồn ma trẻ tuổi.
Chỉ là, trên vai trái của Phạm Tử Kỳ có một tà linh, vai phải cũng có một tà linh, trên đỉnh đầu còn có một cái nữa — nhìn qua giống như có ba đầu sáu tay.
“Trở về đi, người và quỷ không nên ở cùng nhau, lâu dần Phạm Tử Kỳ sẽ bị các ngươi hại chết.” Tô Linh nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tà linh trên đỉnh đầu nở một nụ cười, sau đó từ từ mở rộng, toàn bộ khuôn mặt như bị bao phủ bởi sương mù đỏ như máu.
— nhìn qua như đang cười nhạo.
Hòa thượng đội mũ bảo hộ, giọng rầu rĩ: “Lão đại, nó đang cười nhạo anh.”
Tô Linh thở dài nặng nề, bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi không biết điều, cũng đừng trách ta. Hòa thượng, đưa cho ông chủ Phạm một viên Phật châu.”
Nghe thấy lời này, đám tà linh cười càng dữ dội hơn.
— Phật châu gì đó, nghe có vẻ chẳng đáng sợ lắm nhỉ?
Chỉ có Phạm Tử Kỳ nghe Tô Linh nói vậy, sợ đến mức muốn khóc.
Anh ta không dám động đậy, hai chân run rẩy, lắp bắp hỏi hòa thượng: “X-Xin hỏi đại sư tên gì?”
Hòa thượng từ từ làm lễ Phật, nói: “Lão nạp họ Thạch, tên Không Táng, là nhân viên không chính thức của công ty.”
Phạm Tử Kỳ bị ba chữ “không chính thức” làm cho chấn động, nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm đi không ít, tiếp tục nói: “Tên đại sư thật hiếm thấy, là chữ đa âm tàng* sao?”
"Đa âm tàng" (多音藏) có thể hiểu là “nhiều âm tiết và ẩn chứa ý nghĩa.” Cụm từ này thường được dùng trong ngữ cảnh văn hóa, ngôn ngữ hoặc triết lý để chỉ một chữ, một tên, hay một câu có nhiều cách đọc hoặc cách hiểu khác nhau.
Trong trường hợp này, Phạm Tử Kỳ đang thắc mắc về ý nghĩa hay cách thức đọc của tên “Không Táng” của Hòa thượng, có thể hàm ý rằng tên này có thể mang nhiều ý nghĩa khác nhau hoặc có thể được diễn giải theo nhiều cách khác nhau.
Kết quả, hòa thượng cười âm trầm, thêm một câu: “… Không, là lễ tang táng*.”
*Lễ tang táng: Ảnh chơi chữ “Táng” dọa người ta đó =))
“Lễ tang táng” (礼葬) trong tiếng Trung Quốc thường chỉ về các nghi lễ và quy trình liên quan đến việc tổ chức tang lễ cho người đã khuất.
Khi kết hợp lại, “lễ tang táng” nói đến toàn bộ quy trình và nghi thức tổ chức tang lễ, bao gồm cả việc cúng bái, chôn cất, và những phong tục liên quan đến việc tiễn đưa người đã khuất về nơi an nghỉ cuối cùng.
Phạm Tử Kỳ nước mắt lưng tròng, ngây dại ra luôn, cực kỳ hối hận — rốt cuộc mình dở hơi thế nào mà lại hỏi mấy chuyện này?
“Hòa thượng, đừng dọa ông chủ Phạm.” Tô Linh kịp thời lên tiếng, cảnh cáo nhìn Thạch Không Táng.
Hòa thượng cười “hắc hắc”, lặng lẽ thu lại sát khí trên người rồi đưa cho Phạm Tử Kỳ một viên Phật châu màu đen, to cỡ hạt đào.
Vừa nhận lấy Phật châu, khí đen trên người Phạm Tử Kỳ lập tức phai nhạt đi nhiều. Những tà linh kia bị bỏng rát, gào thét một tiếng rồi nhanh chóng bay ra ngoài.
Phạm Tử Kỳ chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, lo lắng hỏi: “Ông chủ Tô?”
Tô Linh cười nhạt: “Đi rồi.”
Phạm Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Cảm ơn ông chủ Tô.”
“Không cần.” Tô Linh cười ôn hòa cực kỳ thân thiện, “Viên Phật châu này giá 889 tệ, ông chủ Phạm nhớ thanh toán sau nhé.”
Phạm Tử Kỳ: …
“Quỷ đi rồi sao? Có quay lại không? Sau này tôi có an toàn không?” Phạm Tử Kỳ lấy lại tinh thần, liên tiếp hỏi.
Tô Linh thu lại nụ cười, lắc đầu nói: “Cậu mang Phật châu thì những tà linh đó sẽ không quay lại nữa. Chỉ là, tà linh không đáng kể… Tòa nhà này mới thực sự có lệ quỷ*!”
*“Lệ quỷ” (泪鬼) là một thuật ngữ trong văn hóa dân gian và tín ngưỡng tâm linh của Trung Quốc. Cụm từ này thường dùng để chỉ những linh hồn hoặc quỷ hồn có liên quan đến sự đau khổ, mất mát và nước mắt. Chúng được coi là những linh hồn của những người đã chết trong những hoàn cảnh bi thảm hoặc không được yên nghỉ, và thường được miêu tả là gây ra những điều xui xẻo hoặc bất hạnh cho người sống.