“Có vẻ định mệnh của tôi là không có duyên với nó rồi.” Ngô Phán buồn rầu ngồi xổm vẽ vòng tròn trong góc tường.
Tô Linh im lặng một lúc, bước tới, đá đá gót chân Ngô Phán: “Đứng lên, lớn rồi mà còn giả vờ đáng thương.”
Ngô Phán quay đầu lại, nước mắt chảy lã chã.
Tô Linh bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu Ngô Phán, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, tôi đọc cuốn sách đó rồi, tôi sẽ cố nhớ lại rồi kể cho cậu nghe, được không?”
Ngô Phán rưng rưng hức hức gật đầu lia lịa.
Nửa ngày sau, Ngô Phán: "... Cậu đã đọc rồi sao?!"
Thường Bách ngạc nhiên: "Không chỉ đọc qua mà còn nhớ thuộc lòng nữa hả?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT