4.
Mùa đông thoáng chốc đã qua, xuân lại đến. Nhưng Đông Cung dường như vẫn mãi chìm trong cái lạnh giá của mùa đông ấy.
Thái tử phi ốm yếu, cả ngày nằm trên giường, nụ cười dần trở nên hiếm hoi, còn Thái tử thì bận rộn hơn trước, tính tình càng thêm nóng nảy. Tiểu Ngộ bị phạt càng lúc càng nhiều, hình phạt ngày một nặng hơn.
Tiểu Ngộ trở nên lặng lẽ, không còn hoạt bát như trước, ánh sáng trong đôi mắt dường như tàn lụi từng ngày. Ta luôn cảm thấy, cái mùa đông ấy đã lưu lại trên người Tiểu Ngộ rất lâu.
Khi ta đến nơi, Tiểu Ngộ đang quỳ trên nền đất lạnh lẽo. Thái tử giơ roi, từng nhát roi quất lên tấm lưng gầy yếu của đệ ấy, máu từ trong áo rỉ ra, từng vết hằn đập vào mắt ta đầy kinh hãi.
Đệ ấy cắn môi, kiên cường thẳng lưng không kêu một tiếng, nhưng nước mắt thì không thể kìm lại, từng giọt từng giọt rơi xuống. Tim ta như bị bóp nghẹt, không màng lễ tiết, ta xốc váy chạy đến, quỳ xuống ôm chặt lấy Tiểu Ngộ, vừa đau lòng vừa khóc không thành tiếng.
"Tiểu Phong! Tránh ra! Để ta đánh ch/ết đứa nghiệt tử này!"
Thái tử đã bị cơn giận làm mất đi lý trí, giống như một con sư tử điên cuồng. Ta cảm thấy ngài ấy thật sự sẽ đánh ch/ết Tiểu Ngộ, nên càng ôm chặt lấy đệ ấy, không chịu buông tay.
"Đừng đánh nữa, Thái tử điện hạ, người sẽ đánh ch/ết đệ ấy mất!"
"Ta phải đánh ch/ết đứa con bất hiếu, đam mê chơi bời, bỏ bê chính sự này!"
Thái tử vẫn chưa nguôi giận, chiếc roi trong tay không có chỗ rơi xuống, ngài ấy giận dữ đến mức đi vòng quanh.
"Thái phó đã dốc lòng dạy dỗ mà nó không chịu học! Cứ nhất quyết chạy đến Thái Y Viện học cái gì mà y thuật! Tề Thái phó là sư phụ của Cô! Bị nó làm tức đến ngất xỉu! Hôm nay ta không đánh ch/ết nó, thì nó sẽ không biết cái gì gọi là trời đất quân sư! Không biết thế nào là tôn sư trọng đạo!"
"Con chỉ muốn học y thì có gì sai?" Tiểu Ngộ ngẩng đầu, cố chấp không chịu nhận lỗi.
Thái độ của Tiểu Ngộ càng làm Thái tử thêm phẫn nộ: "Ngươi học y để làm gì? Thái Y Viện có bao nhiêu thái y đều là truyền từ đời này sang đời khác, từ nhỏ đã thấm nhuần! Bọn họ ai mà không giỏi hơn ngươi? 'Khổng', 'Mạnh', 'Quản' ngươi không học, 'Hán', 'Tôn', 'Lão', 'Trang'* ngươi cũng không thèm xem. Những điều bọn họ dạy lẽ nào không bằng mấy cuốn sách lang y vớ vẩn mà ngươi đọc?"
(*Câu này liệt kê một số tác phẩm triết học, tư tưởng quan trọng của Trung Quốc cổ đại, bao gồm các tác phẩm của Khổng Tử, Mạnh Tử, Quản Tử, Hán Phi Tử, Tôn Tử, Lão Tử và Trang Tử)
"Một mai thiên hạ này giao vào tay ngươi! Ngươi định dùng cái y thuật nửa vời của mình để trị quốc sao? Hôm nay ta không đánh cho ngươi tỉnh ngộ, ngày sau ngươi làm vua sẽ thành họa cho bách tính! Đó chính là lỗi của ta, không xứng làm cha làm quân!"
Nói xong, ngài ấy cương quyết kéo Tiểu Ngộ ra khỏi vòng tay ta, "Chát chát", lại hai roi nữa giáng xuống.
Ta quỳ sụp xuống, lao đến ôm lấy Tiểu Ngộ trong lòng, nước mắt rơi không ngừng: "Đừng đánh nữa! Thái tử điện hạ, xin đừng đánh nữa! Tiểu Ngộ đã biết lỗi rồi, cầu xin người đừng đánh nữa!"
"Nó biết lỗi rồi? Ta thấy nó không phục đâu!" Thái tử giơ roi định đánh tiếp, ta lao tới giữ chặt tay cầm roi của ngài ấy, khóc nói: "Nếu người muốn đánh thì hãy đánh ta đi! Nếu Tiểu Ngộ bị người đánh ch/ết, ta và Thái tử phi cũng chẳng muốn sống nữa! Dù sao Đông Cung này cũng đã ch/ết lặng từ lâu rồi!"
Lời ta nói như mũi tên đâm vào tim Thái tử.
Ngài ấy thở dài một tiếng, ném mạnh chiếc roi xuống đất, rồi phất tay áo bỏ đi. Ta ôm chặt Tiểu Ngộ trong lòng, đợi đến khi Thái tử đi xa, Tiểu Ngộ mới bật khóc thành tiếng, nước mắt từng hạt lớn rơi xuống, như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng ta.