2.

Thái tử phi quả nhiên rất hiền hòa. Khi ta đến thỉnh an, nàng giữ ta lại dùng bữa sáng, thậm chí còn cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của ta.

Thái tử phi nắm tay ta, hiền từ nói: "Từ nay về sau, Đông Cung chính là nhà của muội. Ta, Thái tử, và Tiểu Ngộ chính là người nhà của muội."

Thái tử cùng Thái tử phi vô cùng ân ái, thành thân đã mười mấy năm mà tình cảm vẫn không hề thay đổi.

Đông Cung chỉ có một chính thê duy nhất là Thái tử phi, nếu không phải Hoàng đế cố tình tứ hôn, Thái tử và Thái tử phi thật sự là cặp đôi hiếm có. Ta cảm thấy hơi áy náy, không nỡ và cũng không muốn phá vỡ tình cảm giữa Thái tử phi và Thái tử. Vậy nên ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Thái tử phi đối đãi với ta rất tốt, nàng sai người may y phục mới cho ta, tặng ta những món trang sức tinh xảo, thậm chí còn tự tay chải tóc cho ta, chăm sóc ta vô cùng chu đáo.

Nàng nói, nàng thường ở một mình trong Đông Cung, không có ai để bầu bạn, tâm sự. Nàng còn nói, nàng và Thái tử luôn mong có một người con gái tâm đầu ý hợp, nhưng lại chưa có duyên.

Ta hiểu ẩn ý của nàng. Thái tử và Thái tử phi muốn nuôi dưỡng ta như con gái. Vì thế, trong lòng ta âm thầm xác định lại thân phận của mình: là con nuôi, chứ không phải là một lương đệ. Không ai lại muốn chia sẻ phu quân của mình, ngay cả Thái tử phi cũng không ngoại lệ.

Ngày tháng ở Đông Cung quả thực vô cùng tẻ nhạt. Tuy rằng đôi khi Thái tử phi sẽ dạy ta thư họa, nữ công, hoặc đưa ta đi dạo thuyền trên hồ hay đi nghe hát, ngày ngày trôi qua cũng khá vui vẻ.

Nhưng Thái tử phi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta, nàng còn phải chăm sóc Thái tử điện hạ.

Thế là ta thường ở bên cạnh Lý Ngộ. Lý Ngộ rất nghịch ngợm. Có người tặng cho Thái tử một con công, nó muốn nhổ lông công để làm quạt tặng Thái tử phi, ta liền giúp nó bắt công.

Chúng ta lăn lộn, dính đầy bùn đất, đầu tóc bù xù, mang quạt lông công dâng lên Thái tử phi. Thái tử phi và Thái tử nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của ta và Lý Ngộ, cả hai bật cười nghiêng ngả, Đông Cung tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Sau này, chiếc quạt lông công đó trở thành món quà mà Thái tử phi yêu thích nhất. Dần dần, ta phát hiện ra ta càng nghịch ngợm, không tuân thủ lễ nghi, Thái tử và Thái tử phi càng vui vẻ, càng yêu quý ta, ánh mắt nhìn ta càng thêm hiền từ, và càng nuông chiều ta hơn.

Ta cũng ngày càng thích cùng Lý Ngộ bày trò nghịch ngợm. Họ dung túng ta, ta lại dung túng Lý Ngộ.

Họ xem ta như con gái, ta lại xem Lý Ngộ như con trai. Lý Ngộ trốn học, ta giúp nó che giấu; Lý Ngộ bị phạt, ta thay nó xin xỏ; Lý Ngộ trèo cây bắt ve, ta đứng gác cho nó.

Tiểu Ngộ đối đãi với ta cũng rất tốt, mang cho ta những món điểm tâm mà ta thích, chép lại bài tập mà Thái tử phi giao cho ta. Khi ta ngủ, nó còn đuổi muỗi giúp ta, khiến bản thân bị đốt khắp mặt.

Thái tử phi nhìn thấy nó mặt đầy nốt muỗi cắn, liền làm cho chúng ta mỗi người một chiếc túi thơm chống muỗi. Những ngày ở Đông Cung này, là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta ở kinh thành.

Lý Ngộ lúc này đang bám trên tường nhà ta, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Phong!"

Ta vội kéo váy chạy đến, nói: "Xuống nhanh! Nguy hiểm đấy."

"Nhanh lên, Tiểu Phong, mau giúp ta, ta xuống không được."

Ta vội chạy ra, nhón chân định đỡ nó xuống, nhưng lại bị trượt chân, cả hai ngã lăn ra đất. Ta lấy thân mình làm đệm thịt cho Lý Ngộ. Lý Ngộ vội bò dậy, kiểm tra xem ta có bị thương không.

Ta còn đang xoa cổ tay đau nhức, chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Thái tử mặt đen kịt đứng trên đầu. Ta vội vàng đứng dậy, cùng Lý Ngộ quỳ xuống.

Thái tử cầm cây thước phạt, nghiêm mặt nói: "Đưa tay ra." Ta và Lý Ngộ ngoan ngoãn đưa tay ra.

Thái tử giơ thước lên, thấy ta lén nhìn, ngài ấy bực dọc nói: "Không phải phạt ngươi."

Ta hoảng sợ, vội nắm tay thành nắm đấm, cẩn thận rút về.

Thái tử giơ thước lên, "chát" một tiếng đánh lên tay Lý Ngộ, khiến nó đau đến nhăn nhó, lòng bàn tay ngay lập tức đỏ lên một mảng.

"Chát", tiếng thước thứ hai rơi xuống, Lý Ngộ đau đến rơi nước mắt. "Chát", tiếng thứ ba vang lên, ta đưa tay ra đỡ cho Lý Ngộ, chịu thay cú đánh.

Lòng bàn tay nóng rát.

"Tiểu Phong! Ngươi..."

Thái tử tức giận, lắc đầu thở dài, nói: "Ngươi và Thái tử phi sớm muộn gì cũng sẽ chiều hư nó!" Nói xong, ngài ấy giận dỗi bỏ đi.

Ta và Lý Ngộ nhìn nhau cười, chẳng mấy chốc lại vui vẻ như chẳng có chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play