Trong lòng mẹ Hàn thầm nghĩ người thành phố thật là biết nói chuyện, đương nhiên bà cũng khen tặng mẹ Từ vài câu về Trường Thắng, như là là một thanh niên xuất chúng hiếm có linh tinh. 
Mẹ Từ thở dài: "Nó tính gì thanh niên xuất chúng, bị cứt chó làm cho mờ mắt rồi, nhà họ Dương đó là gia tộc quái gì chứ, thế nhưng không phải con gái nhà họ Dương thì không cưới, hiện tại thì tốt rồi, của cải đều bị đào rỗng, căn nhà đó hiện tại giống như túi quần của người ta, muốn lấy gì thì cứ lấy ra!" 
Nhắc tới chuyện này, mẹ Hàn cũng hiểu rõ, hỏi: "Hiện tại bà đến đây rồi, có đỡ hơn chút nào không?" 
"Em lại đây thì hai mẹ con bọn họ làm sao dám giống như trước kia chứ?" Mẹ Từ hừ lạnh một tiếng. 
Mẹ Hàn nói: "Tôi nói bà nghe, bà đến đây trấn là được rồi, thật là, một người ngoài như tôi nhìn thôi cũng chướng mắt!"
 "Em nghe Trường Thắng nói, lúc trước đều là tới bên này mượn lương thực? Chị à, em thật sự biết ơn chị, lúc trước lương thực eo hẹp như vậy mà chị vẫn sẵn lòng cho cô ta mượn." 
"Trường Thắng cùng lão Thất nhà tôi là đồng nghiệp nhiều năm, vợ Trường Thắng lại đây mượn lương thực chỉ cần tôi có, nhất định sẽ cho, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật." Mẹ Hàn sửng sốt một chút mới nói tiếp: "Nhưng mà chuyện mượn lương này không có gì quan trọng, ai mà không có lúc cần giúp đỡ chứ? Nhưng mà em này, vợ Trường Thắng thật là không được đâu!" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play