Chỉ có cuộc sống nhà họ Hàn là không tệ lắm, dù sao mấy anh em đều là người cần kiệm, đều có tiền mua lương thực, người ta một ngày ăn một bữa, nhà họ Hàn gia một ngày còn có thể ăn được hai bữa, một bữa cũng được ba phần no, đói thì chắc chắn vẫn đói nhưng nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
Hai anh em họ Hàn Thủ Hà và Hàn Thủ Quốc có vào thành nói qua, cũng đưa trứng gà đến cho thím bảy Cố Lệ, là mấy chị em dâu góp lại mang đến. Lần này Cố Lệ nhận lấy, cũng bảo bọn họ trở về gửi lời cảm ơn của cô đến chị dâu cả, chị dâu thứ hai và chị dâu thứ ba.
Trải qua tình hình tai nạn năm nay, mối quan hệ của mấy chị em dâu cũng hòa thuận hơn rất nhiều, bởi vì đây mới là người một nhà, trong thời khắc nguy cơ sẽ đoàn kết nhất trí chứ không giống như hai vợ chồng lão lục. Thật sự không phải thứ tốt lành gì!
Mặc dù Hàn Văn Hồng không về quê, nhưng nghe nói lần trước cậu em vợ bị người ta đánh gãy chân, anh vẫn là ôm Nhị Bảo cùng nhau lại bên này, rượu thì không có, nhưng có mang theo hai mươi cân bột mì trắng lại đây cho mẹ Cố. Mẹ Cố rất cảm động, nhận lấy Nhị Bảo và bảo Hàn Văn Hồng vào nhà ngồi, còn pha một ly nước đường trắng cho anh, Hàn Văn Hồng cũng vào nhà thăm Quốc Đống.
Cố Quốc Đống đang đọc sách, chân của cậu ấy cũng khỏi được bảy tám phần rồi, nhưng còn chưa hoàn toàn khôi phục. "Anh rể hai, anh trở lại rồi ạ?" Cố Quốc Đống thấy anh đến thì vui mừng nói.
"Chân thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi nhưng mà muốn hoàn toàn khôi phục thì vẫn cần một đoạn thời gian nữa." Cố Quốc Đống nói đến chuyện này, thật sự là trong cái rủi có cái may. Lúc đó cậu ấy cũng cảm thấy mình hoàn toàn trở thành người tàn phế, thật sự dọa chết cậu ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT