Hàn Văn Hồng chở nhiều lương thực về nhà họ Hàn như vậy, người trong thôn đều nhìn thấy, dù sao hiện tại hoa màu không có, cho dù cứu giúp cũng không cứu giúp được bao nhiêu, mọi người đều nhàn rỗi cả. Ai nấy hâm mộ hỏng rồi, có đứa con trai ở bên ngoài tốt như vậy đấy, nhìn xem, trong thời điểm quan trọng như vậy, bên ngoài lấy vàng cũng rất khó đổi được lương thực, vậy mà con trai trực tiếp đưa về cho các anh em nhiều lương thực như vậy! 
Đương nhiên mọi người cũng là sôi nổi muốn hỏi Hàn Văn Hồng xem thử có tìm mua một ít lương thực giúp mọi người hay không? Mặc dù lần trước đội trưởng của bọn họ đã chở về không ít, thậm chí còn có một số người chưa ăn đến số lương thực đó, nhưng tình huống hiện tại thật sự không biết đến bao giờ mới có thể nhận được lương thực cứu tế, ai mà không muốn tích trữ cho nhà mình nhiều lương thực hơn một chút? Đều là có thể dự trữ được chút nào thì hay chút đó. 
Nhưng mà Hàn Văn Hồng lắc đầu tỏ vẻ không còn dư, số lương thực này đều là tiêu tốn một số tiền lớn mới mua về nhà được, quê nhà vừa hỏi bao nhiêu tiền, Hàn Văn Hồng lập tức báo một con số. Làm cho đoàn người hít một ngụm khí lạnh, giá này là tăng cao gấp bao nhiêu lần?
 "Nhưng mà mọi người đừng quá lo lắng, có lẽ lương thực cứu tế sắp đến rồi." Hàn Văn Hồng an ủi nói. Chuyện anh chở lương thực trở về cho các anh em cũng được anh sáu và chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn nghe được, quê nhà chỉ lớn chừng đó, có một số việc là không thể giấu được.
Chị dâu thứ sáu chờ lại chờ, kết quả vẫn không thấy chú em lại đây. "Sao thế này, đây là thật sự quên nhà chúng ta sao? Chỉ đưa cho mấy phòng kia, nhà chúng ta thì không cần cho?" Chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn còn chưa chờ được người lại đây thì lại chờ được tin tức người đã lái xe đi rồi, nhịn không được mà nói. 
Vốn dĩ anh sáu nhà họ Hàn còn có chút hy vọng, kết quả lại chờ được tin tức này, tức thì thẹn quá thành giận nói: "Sao, bà còn ôm hy vọng? Bà không biết hiện tại nhà chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ hay sao!" 
Anh ta bị người đánh nhập bệnh viện, mẹ của anh ta chỉ đến xem qua một lần, vẫn là đến với hai tay không, một miếng nước cơm cũng không mang theo cho anh ta, sau đó cũng chỉ nhờ người thống báo cho nhà anh ta lại đây chăm sóc, sau đó bà không hề đến bệnh viện liếc mắt nhìn anh ta thêm một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play