Lý Hồng Hà nói: "Chuyện như vậy cần phải được báo lên mới đúng, đây là tranh đua sĩ diện cho nhân viên quầy hàng chúng ta!"
Cố Lệ cười nói: "Quản lý nói muốn đi kiểm tra đối chiếu sự thật." Cứu người chính là cháu ngoại gái của cô, nên cô không cần hồi báo, cứu thì cứu thôi, không quan trọng. Nhưng nếu tổ chức có khen thưởng vinh dự gì đó cho cô, vậy thì cô cũng sẽ không từ chối, phải biết rằng có một thanh danh tốt vô cùng quan trọng, cũng là việc rất có mặt mũi sự, quan trọng nhất chính là có vinh dự thì không phải gió thổi cỏ lay gì là có thể lay động được cô.
Thời đại này làm việc hiệu suất cũng là vô cùng nhanh, quản lý trực tiếp đi qua hỏi thăm, hàng xóm láng giềng cũng rất nhiệt tình, chỉ vào ngôi nhà rách nát của nhà họ Vương nói cho anh ta nghe lúc đó lửa lớn đến mức, nhưng dì hai của Hiểu Nguyệt và Hiểu Tinh cứ như vậy không màng an nguy của mình xông vào bên trong, lúc đó còn nghe được bên trong tiếng cây cọt ngã xuống, dọa mọi người sợ chết khiếp. Thuận tiện cũng mạnh mẽ lên án nhà họ Vương một hồi, người ta chính là cháu gái ruột thịt của nhà họ Vương, hổ dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà bọn họ lại tự mình bỏ chạy, cũng không thèm quan tâm đến cháu gái ruột, suýt chút nữa làm hai đứa bé bị thiêu chết ở bên trong.
"Đơn vị các người nhất định phải khen ngợi dì hai của bọn họ, lúc dì hai bọn họ ôm hai đứa nhỏ chạy ra ngoài, mái tóc vẫn còn bị đốt cháy đấy!"
Câu nói này đã bị quản lý vung bút mực viết vào bảng báo cáo, sau đó truyền lên từng tầng từng tầng một, cuối cùng lại truyền xuống từng tầng từng tầng một.
Cố Lệ đã được tặng khen thưởng 'Thấy việc nghĩa hăng hái làm '. Không nói tới việc cô nhận được một tờ giấy khen, còn nhận được một cái ly tráng men và một cái chậu rửa mặt, bên trên viết hai chữ 'Vinh quang'. Trong lúc nhất thời, Cố Lệ trở thành người nổi tiếng trong bách hóa, nhưng mà cô rất khiêm tốn, vẫn luôn nói dù là ai khác khi nghe nói bên trong còn có trẻ nhỏ còn không có cứu ra thì chắc chắn người ta cũng sẽ xông vào đi cứu người thôi, càng không cần phải nói người kia chính là cháu ngoại gái ruột thịt của mình, cô có chút thẹn với khen thưởng của tổ chức. Nhưng cô càng nói như vậy, mọi người lại càng xem trọng cô hơn, cảm thấy cô rất thành thật.
Hôm nay Cố Lệ vừa trở về đã nhờ bà Hàn cắt tóc giúp cô, dù sao cũng cho mọi người nhìn thấy rồi, có thể cắt đi. Ừm, cô chính là người phụ nữ tâm cơ như vậy đấy. Bà Hàn cảm thấy đáng tiếc: "Mái tóc này của con thật sự rất trơn bóng, vừa đen vừa bóng, thật sự quá đáng tiếc, bị cháy nhiều như vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT