"Anh đang làm gì vậy, có biết xấu hổ hay không?" Chờ sau khi anh giúp mẹ đóng cửa xong rồi lại đây, Cố Lệ nhỏ giọng hờn dỗi. Hành động lộ liễu như vậy, thật sự không có chỗ che đậy, xấu hổ muốn chết!
"Vợ à, mì sợi này ăn rất ngon!" Hàn Văn Hồng nói sang chuyện khác, không trả lời vấn đề này. Nhưng mặc dù là đổi chủ đề, nhưng món mì sợi thực sự rất ngon. Vợ đập vào cho anh thêm ba quả trứng gà, cùng một nắm rau xanh, rưới thêm một ít dầu mè lên trên, ăn rất ngon. Cố Lệ trừng mắt nhìn anh, sau đó cũng ngồi xuống đánh giá anh.
Ra ngoài lái xe một tháng, bởi vì thời tiết cho nên anh đen hơn một chút, nhưng tinh thần không tệ, hai mắt sáng ngời có hồn, ánh sáng bên trong mắt có nhiễm chút màu xanh, đặc biệt là khi anh nhìn cô, ánh mắt ấy dường như muốn ăn luôn cô. "Toàn thân đều là mùi mồ hôi, mùi thật khó chịu."
Cố Ly ngồi yên tại chỗ, chán ghét nói. "Lát nữa anh sẽ lau người, đảm bảo sẽ không có mùi mồ hôi gì cả!"
Hàn Văn Hồng cười nói, vì anh biết vợ mình thích sạch sẽ. Vốn dĩ anh cũng định đi nhà tắm, nhưng vì vội quay về nên anh đổi ý không đi, hơn nữa giờ đó cũng đã muộn, chắc ở đó đóng cửa rồi. "Em đi lấy nước cho anh."
Cố Lệ muốn đứng dậy đi ra, nhưng lại bị Hàn Văn Hồng lôi kéo ngồi xuống: "Không cần, đợi lát nữa anh sẽ tự lấy, vợ ngồi đây cùng anh là được."
Anh ra bên ngoài nhớ thương cô vô cùng, lần này đã được nhìn thấy vợ, cho dù cô không làm gì cả, chỉ ở bên anh như thế này thì anh cũng cảm thấy vui rồi. Chỉ cần nhìn vợ thế này thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Anh nghĩ, sau bao nhiêu năm chung sống với nhau, tại sao lúc này anh lại có thể rung động như vậy chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT