Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Lười

C7: Thịt kho tàu


1 tuần

trướctiếp

Ngoại trừ La Mẫn đang ở trong bếp, tất cả người nhà họ Lâm có mặt đều dồn sự chú ý về phía Chu Vân Mộng.

Sau khi quyết định hoàn thành nội dung vở kịch, Chu Vân Mộng cân nhắc đoạn văn đầu tiên thật lâu, lấy ra tình tiết trong đó cô có thể làm.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô phát hiện có chỗ không đúng lắm.

Thế nhưng... nghĩ đến chuyện buổi sáng vợ em ba ngất xỉu, dáng vẻ cũng không giống giả vờ, cưới một người vợ lười cho con là bà không có ánh mắt, nếu đầu bị thương nặng như vậy thường thường ngất xỉu một cái đã chịu không nổi rồi.

Bà mềm lòng hỏi: "Vậy con còn cần đến sở y tế khám không?"

Chu Vân Mộng vừa nghe, vội vàng gật đầu: "Đi chứ, mẹ cho con thêm một đồng, buổi chiều con sẽ đến sở y tế thị trấn xem sao."

Cô và nguyên chủ giống nhau, đặc biệt sẽ theo cột leo lên.

Mẹ Lâm nói một cách ngơ ngác xong, đau lòng muốn chết cũng chỉ có thể đáp: "Lát nữa cơm nước xong mẹ sẽ đưa cho con."

Ba Lâm thì không có ý kiến, việc nhỏ trong nhà đều do lão bà định đoạt.

Anh cả Lâm anh hai Lâm nghĩ thầm: Xong đời, vợ mình chắc chắn lại hờn dỗi.

Lưu Hồng Mai hận không thể tát mình một cái: Không nên mở cái miệng này, lại mất đi một đồng.

Cô ấy trở về phòng bếp kể lại chuyện này với La Mẫn, vừa thở dài: "Em nói xem sao cô ấy lại có thể tiêu tiền như vậy, mặc dù nói vợ em ba mỗi tháng đều gửi tiền về cho gia đình, nhưng ở nhà cô ấy chẳng làm gì cả, cuối năm chúng ta kiếm được tiền cũng không ít hơn phòng ba đóng đâu..."

Nói đến cuối cùng cũng cảm thấy chưa thỏa cơn uất ức.

Được rồi, thật sự không thể so sánh được, nếu không Chu Vân Mộng sau khi gả vào cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy.

Nguyên văn nội dung vở kịch nhìn có vẻ không có vấn đề gì, dù sao chỉ là vài câu nói ít ỏi về việc phụ trợ nữ chính.

Nhưng sau khi cô kế thừa ký ức nguyên thân, người qua đường biến thành người sống động, lại nhìn những cuộc đối thoại này, cô cũng có chút nghi ngờ giống như chị dâu cả Lâm:

Một người vì không muốn nấu cơm trong vụ thu hoạch mùa thu đến nỗi đã va vào cột, sao mà có thể đột nhiên chạy ra đồng sau đó té xỉu khi đang thu hoạch vụ mùa thu như vậy chứ?

Chỉ có hai khả năng.

Một là cuốn sách có thế giới riêng nên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến nguyên thân phải chạy ra đồng tìm ba mẹ nhà họ Lâm, đồng thời cũng ngất đi mà không hiểu tại sao.

Chỉ là mạch truyện tập trung vào nam nữ chính, tác giả không viết thêm gì, cô là độc giả đương nhiên không biết.

Thứ hai là việc tác giả tạo hình nhân vật người qua đường còn thô sơ, người qua đường xuất hiện đối thoại bảy lần trong một cuốn tiểu thuyết 800.000 chữ sẽ bị lôi ra khi cần thiết, điều này không hợp lý.

Nhưng bây giờ Chu Vân Mộng đang ở trong đó, nếu vẫn muốn hoàn thành những sự việc đó theo cốt truyện thì phải dùng não để hoàn thiện logic.

Đối mặt với sự chất vấn của chị dâu cả Lâm và ánh mắt thăm dò của những thành viên khác trong gia đình Lâm, cô bèn ra vẻ thực tế nói:

"Chị dâu cả à, chị nói cái gì vậy, em đến tìm ba mẹ lấy tiền, muốn đến sở y tế thị trấn bôi thêm chút thuốc."

Cô còn đưa tay sờ băng vải trắng trên trán: "Đầu em thỉnh thoảng đau nhức, cũng không biết có phải bị dập hỏng hay không, không thì cũng sẽ không vừa ra ruộng đã ngất xỉu."

Lưu Hồng Mai nghe vậy thì không nói được gì.

Cô già mồm cãi láo à, mấy ngày hôm trước sở y tế đã nói chỉ là dập đầu nên nổi lên vết bầm tím, đắp thuốc buộc băng vải là được rồi, bây giờ còn đau đầu một chút.

Lưu Hồng Mai nghĩ thầm vừa rồi không nên ở trước mặt thím Quế Hoa nói chuyện thay người lười này, thím ta cũng không mắng lầm cô.

Người nhà họ Lâm nghe vậy cũng thấy hợp lý, vẫn là giọng điệu quen thuộc này, vừa lười vừa nhiều chuyện.

Anh cả Lâm, anh hai Lâm, ba Lâm cũng không tiện nói chuyện, cứ thế im lặng.

Mẹ Lâm cũng mặc kệ cô, mấy ngày hôm trước đưa vệ sinh mất tám hào sáu. Tám hào sáu cơ đấy, nhiêu đó cũng có thể mua một cân thịt.

La Mẫn nghe xong cụp mắt, trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Hiện tại không ở riêng, tiền đều ở chỗ ba mẹ, vợ em ba dùng một đồng chẳng khác nào trong nhà mất đi một đồng.

Chỉ có điều cho dù trong lòng cô ấy không thoải mái, cũng chỉ hơi buồn bực, trong lòng tức giận một hồi, dù sao trong bụng còn có một đứa con.

Có thể làm gì đây, ba mẹ bằng lòng cho tiền, chiều chuộng vợ em ba, các cô cũng ngăn không được.

Cô ấy chỉ cười rồi nói: "Chị dâu cả đừng nghĩ nữa, chúng ta chuẩn bị ăn cơm đi."

Chỉ cần không nghĩ đến những chuyện này nữa thì sẽ không cảm thấy không công bằng.

Giống như lúc làm việc trong nhà không có vợ em ba, đương nhiên sẽ không tức giận vì cô nhàn rỗi còn bản thân lại bận rộn không ngừng.

Lưu Hồng Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Với bộ dạng của em, bảo sao em ba ở nhà không chịu làm gì cả."

La Mẫn nghĩ thầm, chị cũng chỉ nói ngoài môi ngoài miệng vậy thôi, đối đầu với vợ em ba còn không phải giống như chim cút à.

Sau khi ăn trưa xong, Chu Vân Mộng đi theo mẹ Lâm vào phòng lấy một đồng, cười rồi trở về phòng.

Mẹ Lâm nhìn bóng lưng cô thì thầm: "Đúng là quỷ đòi nợ, lúc lấy tiền còn cười với mẹ một cái."

Ba Lâm nằm trên giường: "Ngủ đi, buổi chiều còn phải đi làm."

Phòng lớn phòng hai cũng đều đang ngủ, không có tâm trạng nghĩ đến một đồng kia nữa, buổi chiều còn phải đi làm, vẫn nên ngủ mới hợp lý nhất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp