Năm 1985, mùa thu trời trở lạnh.
Khu tập thể bộ đội phía Tây Bắc, nhà họ Lâm đang bận rộn.
Cô bé Nghi Nghi chín tuổi đang học lớp ba ở trường tiểu học liên khu trực thuộc quân đội, hiếm khi ở nhà ngày chủ nhật, lúc này đang hưng phấn đi tới đi lui, lại liếc mắt ra ngoài hành lang, mong đợi ba mẹ sẽ xuất hiện.
Cửa nhà mở rộng, thỉnh thoảng cô bé lại liếc mắt ra, Thần Thần ba tuổi có làn da trắng nõn như Chu Vân Mộng, gương mặt mũm mĩm, con ngươi đen nhanh, ngón tay trắng nõn như ngó sen. Lúc này giống như nông cụ nhỏ, bình tĩnh ngồi trên ghế trước bàn trà. Bởi vì chân ngắn, cậu bé phải ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân đều để trên ghế.
Thần Thần quạy đầu goi: “Chị đừng đi lại nữa, ba mẹ sẽ nhanh chóng quay về thôi.”
Kể đến lại buồn cười, lúc mới ra đời Nghi Nghi có thói quen gọi bố mẹ, lúc đầu khi vừa biết nói Thần Thần cũng gọi là bố mẹ, sau không biết nghe ai gọi ba mẹ, cậu liền sửa lại gọi là ba mẹ. Chưa kể tất cả bạn tốt của cậu bé khi ở nhà đều gọi là ba mẹ. Đứa trẻ ba tuổi hay quên, cũng chưa nhận biết hết nhưng cũng không dễ dàng thay đổi, không phải chuyện gì lớn, người trong nhà cũng kệ cậu.
Có lẽ do có thiên phú hoặc do khi còn bé chị gái thường xuyên nói chuyện trời đất với cậu bé, dù cho lúc đó cậu chỉ có thể nói y y nha nha để đáp lại. Từ khi Thần Thần biết nói chuyện, càng nói càng lưu loát, thường chọc cười người trong nhà, anh chị chú dì trong khu nhà tập thể rất thích nói chuyện với cậu bé. Dù mới ba tuổi nhưng Thần Thần rất thích nói chuyện, cái miệng nhỏ của cậu bé thường xuyên hoạt động không ngừng, logic cũng rất trôi chảy. Dĩ nhiên cậu bé biết nói chuyện như vậy cũng liên quan đến chuyện mua tivi trắng đen dài 14 inch vào năm ngoái. Mỗi ngày đều nghe và xem những bộ phim truyền hình đó trên tivi, sẽ nói thêm được rất nhiều điều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT