Sau khi tạm biệt Nhiêu Hiểu Thanh, Chu Vân Mộng vẫn ôm eo Lâm Tân Bình như cũ, xe đạp tiến về phía trước. Đi một đoạn, Chu Vân Mộng cười nói: "Lúc đầu em không nghĩ đến chuyện bố mẹ chồng Hiểu Thanh, đến cửa đúng là phải mang theo ít quà, em chỉ chú ý đến quà tặng Hiểu Thanh, may là anh phản ứng nhanh."
Lâm Tân Bình hai tay đỡ đầu xe, đạp xe vững vàng, cười nói: "Lúc nãy anh cũng đột nhiên nghĩ đến, chúng ta đến cửa hàng bách hóa mua những thứ này đi? Phía trước không xa là đến nơi rồi."
Chu Vân Mộng cười đáp ứng. Hai người đến cửa hàng bách hóa, đỗ xe, vào trong nhanh chóng mua lại những thứ vừa tặng cho Nhiêu Hiểu Thanh một lần nữa. Tân Bình còn kéo vợ đến quầy quần áo và quầy giày dép xem thử. Chu Vân Mộng chỉ đi dạo cho vui, quần áo giày dép cô đều không thiếu, nhìn thử cũng không thấy thích cái nào, nên không mua gì cả.
Vợ chồng họ lúc này mới ra khỏi cửa hàng bách hóa, đạp xe trở về đội sản xuất Thanh Hà. Đi từ sáng cũng khá lâu rồi, Chu Vân Mộng vẫn nói với Lâm Tân Bình, không biết con gái có đói không. May là khi họ về đến cửa nhà, mẹ Lâm vội vàng chạy ra mở cửa, biết vợ chồng họ đang lo lắng điều gì, câu đầu tiên đã nói: "Về rồi à, con bé vẫn đang ngủ, hai đứa yên tâm."
Chu Vân Mộng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không nhịn được cười: "Mẹ, vẫn là mẹ hiểu chúng con nhất, vất vả cho mẹ rồi."
Mẹ Lâm cười: "Mẹ cũng từng ở cái tuổi của hai đứa, sao lại không biết hai đứa đang nghĩ gì, lo lắng cho con cái là chuyện bình thường. Mẹ cũng không vất vả gì, chăm sóc cháu gái mẹ thấy vui lắm."
Bà vươn tay đón lấy gói đồ con trai đeo trên vai: "Mau đẩy xe vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT