Chu Vân Mộng nhìn chiếc áo len màu xanh da trời trên người anh, lộ ra vẻ lười biếng tùy ý. Cô cười nói: "Không ngờ anh còn mặc áo len này trở về.”
Nhìn thấy áo len mình chọn đối phương thích mặc như vậy, cô cũng vui vẻ. Lâm Tân Bình: Đây là đồ em mua, lúc không huấn luyện thì anh vẫn thường xuyên mặc, hơn nữa mặc quả thật thoải mái, cũng đủ ấm.”
Áo len cộng thêm áo khoác quân đội, ở Tây Bắc bên kia còn tốt, đến bên này ở bên ngoài hóng gió bắc cũng thích hợp. Ngay cả trong toa tàu, anh mặc thê này cũng cảm thấy hơi khó thở.
Anh nắm tay Tiểu Mộng ngồi xuống bên giường, vừa giải thích: “Vốn dĩ theo ngày nghỉ được phê chuẩn là ngày hôm qua anh đã có thể trở về, vừa lúc gặp phải trong đoàn có việc phải xử lý, xử lý xong đã muộn, nên anh ngồi xe lửa hôm nay trở về.”
“Lần này nghỉ ngơi đến đầu năm rồi trở về, có bảy tám ngày có thể ở bên cạnh em.” Chu Vân Mộng mặc cho tay mình bị anh nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, coi như làm ấm tay.
Cô gật đầu: “Có bảy tám ngày nghỉ cũng không tệ lắm. Chiều hôm qua mẹ nói nhìn thấy hai vợ chồng Hàn Xuyên trở về, đoán anh phỏng chừng cũng sắp trở về.”
Hai vợ chồng cho dù vẫn giữ thư từ qua lại, lâu không gặp mặt vẫn có rất nhiều lời muốn nói. Hai người nói chuyện một lúc, chợt nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT