Chu Vân Mộng càng nghĩ càng thấy vui, thậm chí còn tự cười một mình. Nhìn vào ô màu vàng xuất hiện ở cuối đoạn hội thoại - khu vực đồng hồ và trang phục. Cô càng vui hơn, không ngờ lần này lại mở khu vực này.
Nên biết vào mùa đông năm ngoái, để may áo khoác bông và chăn bông cho mẹ Chu và mẹ Lâm mà đã chạy đến chỗ Trương Đại để tìm bông gòn, phí không ít công sức cuối cùng miễn cưỡng may cho bọn họ một cái áo bông và nửa cái chăn.
Khi đó cô đặc biệt nghĩ đến những chiếc áo khoác bông và áo lông ngoài ở khu vực đồng hồ và quần áo, cô nghĩ rằng nếu có thể mở khóa được khu vực này thì cô có thể lấy bông trong áo ra gom lại thành mấy kg để dùng.
Còn hơn để trong áo.
Khi đến quân đội, không rõ thời gian, cô cũng đến quầy đồng hồ để xem các loại đồng hồ được trưng bày. Cô nghĩ có thể mở khóa khu vực này, có thể sử dụng đồng hồ để xem giờ, mặc dù bây giờ tạm thời vẫn không thể đeo nó ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Trong khoảng thời gian này nhờ sự tiện lợi của việc hiển thị thời gian trên màn hình ở quầy thu ngân nên quên mất đồng hồ.
Khu vực mới được mở khóa lần này có thể được coi là cầu được ước thấy, tâm tưởng sự thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT