Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Lười

C2: Xuyên thư 2


1 tuần

trướctiếp

Người nhà họ Lâm vội vàng dùng xe bò đẩy nguyên thân đến trạm y tế xem qua, bôi chút thuốc tan máu đọng rồi đưa về phòng.

Cảnh làm loạn này khiến ai của nhà họ Lâm cũng phiền lòng, ai cũng không biết ngày hôm sau người tỉnh lại chính là Chu Vân Mộng.

Nghĩ tới đây, Chu Vân Mộng sờ lên băng vải trắng ở trên đầu, vẫn còn cảm thấy có chút đau.

Cô vươn tay ra muốn cầm lấy chiếc chân gà kia.

Một giây sau lập tức sửng sốt.

Cô định duỗi tay về phía trước, nhưng hình như có thứ gì đó vô hình đang cản cô lại.

Đổi phương hướng muốn cầm lấy chân giò lợn, lại bị ngăn cản!

Quay người cầm hạt dưa ở kệ hàng đối diện, vẫn bị cản trở!

Chu Vân Mộng chưa từ bỏ ý định, đưa tay cầm từng loại đồ một.

Không chạm vào khu đồ ăn được, cũng không chạm vào khu thực phẩm tươi sống được, mì ăn liền cũng không được, vật dụng trong gia đình cũng không được, đồng hồ trang phục cũng không được, sản phẩm cho mẹ và bé cũng không được, ngay cả khu làm đẹp cũng không được!

Thử toàn bộ tất cả các khu trong siêu thị, chân của Chu Vân Mộng cũng bắt đầu ê ẩm, trong lòng cảm thấy thất vọng nhiều hơn.

Trước khi phát hiện ra mình có một chiếc siêu thị, cô có thể lên kế hoạch kiếm tiền như thế nào, đi đổi lương thực như thế nào, tiếp tục cuộc sống lười biếng như thế nào.

Nhưng bây giờ, tất cả những vật dụng phục vụ sinh hoạt đang bày ở trước mắt, vậy mà mình lại không thể sử dụng, có bàn tay vàng này cũng chẳng khác gì không có!

Không đúng.

Ngày đầu tiên cô ở trong phòng không đi ra ngoài, trước khi làm rõ tất cả ký ức của nguyên thân, cô sự mình sẽ bị lộ tẩy khi đối diện với người nhà họ Lâm.

Cơm sáng trưa tối đều do người nhà họ Lâm đưa vào trong phòng, bắp ngô bánh cao lương, cơm khoai lang, cùng với chút rau xanh nấu với mỡ lợn.

Có lẽ là thấy nguyên thân bị thương cho nên cố ý nấu cho cô, hiếm khi trong cơm khoai lang lại không có quá nhiều khoai lang, nhưng mà gạo lức và gạo trắng nấu chung cũng không tốt.

Cô mơ hồ nghe thấy ba đứa cháu trai cháu gái nhà họ Lâm đang quấn lấy muốn ăn, còn bị mẹ Lâm mắng.

Hôm qua ngoại trừ sắp xếp lại ký ức của nguyên thân, Chu Vân Mộng cũng thử đủ loại biện pháp để quay về ở trong phòng, nhưng đều thất bại.

Cô biết khả năng cao là mình sẽ phải tiếp tục ở đây sinh sống.

Hôm nay, đến bây giờ, cô vẫn không ra khỏi cửa phòng như cũ, đang suy tư nên đi con đường sau này như thế nào.

Ở một mức độ nào đó, Chu Vân Mộng đồng ý với quan điểm của nguyên thân.

Nếu như đã thành vợ chồng, gia đình thứ ba đã cống hiến cho nhà họ Lâm không ít hơn số điểm công nhà gia đình người con thứ hai kiếm được, thậm chí còn nhiều hơn, đây cũng là lý do người nhà họ Lâm cảm thấy bất đắc dĩ khi thấy nguyên thân người biếng.

Cho dù trong lòng bọn họ có nghĩ gì. Nhưng bây giờ cô đã trở thành nguyên thân. Vào thời đại này, đi đâu cũng phải có thư giới thiệu, cô còn chưa quen với cuộc sống nơi đây, huống chi quân hôn cũng không dễ dàng.

Chuyện chia nhà cũng không thực tế, ba mẹ ở nông thôn không chia nhà, tất cả sức lao động đoàn kết lại với nhau, kiếm được nhiều điểm công thì mới là chuyện thực tế nhất.

Chu Vân Mộng để ý đến chuyện sau khi phân nhà sẽ phải tự nấu cơm, quét nhà hơn.

Tiếp tục ở lại nhà họ Lâm mới là chuyện tối ưu nhất, như vậy thì cô cũng phải nghĩ cách, làm sao có thể kéo dài khoảng thời gian hạnh phúc này mà không phải xuống ruộng làm việc.

Không thể nào giải quyết ba bữa cơm bằng việc nhờ chuyển phát nhanh, để robot làm hết việc nhà, sau khi xuyên sách thì buổi sáng sẽ phải ngoan ngoãn đi làm việc nhà.

Thiết lập của nhân vật nguyên thân không hề sụp đổ, cô cũng không muốn sụp đổ.

Cô cũng là người được thiết lập với tám đến chín phần tương tự.

Nhưng mà có lẽ là nên đổi con đường đi.

Nguyên thân dựa vào sự cống hiến cho gia đình của chồng mình là Lâm Tân Bình, cho nên thành công trải qua cuộc sống lười biếng, nhưng ngoài mặt người nhà họ Lâm đuối lý không trả lời được, trong lòng thì có nhiều ý kiến.

Khi còn bé, Chu Vân Mộng lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ thì cô đã biết, thứ quan trọng nhất của một người chính là giá trị.

Ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, cơ bản là người trong thôn sẽ được chia tiền dựa vào điểm công.

Nếu như cô có thể kiếm tiền, giao một phần cho nhà họ Lâm làm tiền ăn, có thể mua được lương thực, thịt về nhà cải thiện cuộc sống, là người có cống hiến cho gia đình.

Càng cống hiến nhiều hơn so với việc xuống ruộng làm việc thì người nhà họ Lâm cũng có thể chấp nhận lý do cô lười biếng.

Mà cô cũng không lỗ, có người nấu cơm có người làm việc nhà, cô chỉ cần cống hiến tiền và lương thực, như vậy thì cũng có thể tiếp tục trải qua cuộc sống lười biếng.

Mua lương thực và thịt cũng không khó, Chu Vân Mộng nhớ rõ vị trí chợ đen mà nữ chính đến mua thịt, cẩn thận một chút là có thể mua được, điều quan trọng nhất là phải có tiền.

Về chuyện kiếm tiền, cô định đợi đến ngày mai sẽ lên huyện, nói đến chuyện kiếm tiền, thứ phù hợp với cô nhất chính là bản thảo.

Nói lên chuyện này, Chu Vân Mộng cảm thấy may mắn khi mình xuyên sách, lại còn có rất nhiều thiết lập cá nhân.

Trong lịch sử, vào những năm 1970, tiền nhuận bút đã bị bãi bỏ, nhưng ở trong cuốn sách này thì không.

Như vậy thì cô cũng có thể dễ dàng kiếm được tiền từ việc viết bản thảo.

Không phải không có đường đi khác, mà viết bản thảo là con đường thích hợp với người lười như cô, chỉ cần động não là được, cô không hợp với chuyện vận động tay chân.

Chu Vân Mộng suy nghĩ, không nhịn được thở dài: “Người khác xuyên thư đều có bàn tay vàng gì đó, tại sao tôi lại không có gì chứ?”

Tiếng nói vừa dứt, một giây sau cô lập tức đi vào một thế giới khác.

Ánh đèn sáng như ban ngày, khu vực nào cũng có các loại mặt hàng được sắp xếp gọi gàng.

Đây là siêu thị lớn mà cô đã đi dạo!

Chu Vân Mộn kích động trong nháy mắt cho rằng mình đã quay về, nhưng siêu thị hai tầng lớn lại không có bất cứ người nào, tiếng động gì, chỉ có một mình cô.

Cô vẫn chưa quay về thời hiện đại, vẫn còn ở thế giới trong sách.

Cũng chỉ buồn trong một giây, bỗng nhiên tim cô đập nhanh hơn.

Như vậy đây là... siêu thị của mình sao?

Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, Chu Vân Mộng biết đây chính là bàn tay vàng của mình.

Một chiếc siêu thị lớn có hai tầng, ở thời đại thiếu thốn vật tư này, bàn tay vàng này có thể giải quyết 99,9% của cô, tất cả mặt hàng áo cơm, ngủ nghỉ gì cũng có.

Chu Vân Mộng đi đến khu đồ ăn vặt ở gần mình nhất, nhìn hình ảnh mê người của chiếc đùi gà bên trên, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Kể từ sau khi độc lập kinh tế, cô rất ít khi bạc đãi bản thân, muốn ăn cái gì thì sẽ mua cái đó.

Nhưng hôm nay, chỉ với hai bữa cơm khoai lang cùng bắp ngô, rau xanh cũng chỉ dính chút mỡ lợn, cô rất thèm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp