Nhìn ngôi trường này, Thang Chi Niệm vẫn có cảm giác không chân thực.

Lúc bọn họ đến căn tin, ở cửa sổ không còn nhiều người nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều loại đồ ăn để lựa chọn.

Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao tự chọn phần ăn xong, phát hiện hình như không còn chỗ trống.

Cách đó không xa, Diệp Khai Sướng vẫy tay với Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao, ra hiệu hai người đến đó ngồi chung.

Chu Hiểu Dao liền kéo Thang Chi Niệm đi về phía Diệp Khai Sướng. Dù sao họ cũng là bạn học trong cùng một nhóm, tuy Chu Hiểu Dao dường như không nói gì nhiều với Diệp Khai Sướng nhưng mối quan hệ với cậu ta khá tốt.

Diệp Khai Sướng đang ngồi với Cận Vu Thân, bên cạnh còn có một nam sinh khác, Thang Chi Niệm có ấn tượng với chàng trai này, là tên đầu đinh kiểu Mỹ lái xe đua hôm qua.

Ba chàng trai ngồi cạnh nhau rất bắt mắt, vóc dáng cao ráo, gương mặt nổi bật. Đặc biệt là Cận Vu Thân, hôm nay cậu mặc đồ trắng đen, mái tóc cắt ngắn, nhìn rất mát mẻ. Nhưng biểu cảm của cậu có vẻ không ổn chút nào. Trước bàn ăn của cậu chủ là một miếng bít tết thái lát và salad rau củ, nhưng cậu dường như không muốn ăn.

Khác với hai chàng trai cùng bàn, trên người Cận Vu Thân dường như có một luồng khí vô hình.

Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao còn chưa kịp ngồi xuống, tên đầu đinh kiểu Mỹ đã kêu lên: “Cọng Giá!”

Tạ Bành Việt khá ngạc nhiên khi thấy Thang Chi Niệm ở đây. Cậu ta dịch ghế ra để nhường chỗ cho hai cô gái.

“Đàn anh, anh nói cọng giá gì vậy?” Chu Hiểu Dao vẻ mặt khó hiểu hỏi Tạ Bành Việt.

Thang Chi Niệm chú ý đến giọng điệu của Chu Hiểu Dao khi nói chuyện với đàn anh, giọng nói trong trẻo, đôi mắt long lanh, như thể cô công chúa nhỏ đã gặp được hoàng tử mình thích.
Lẽ nào Chu Hiểu Dao thích tên đầu đinh kiểu Mỹ này?

Nhưng độ tuổi này là thời điểm bắt đầu biết yêu. Nếu Cervine có thể thích Cận Vu Thân thì Chu Hiểu Dao thích Tạ Bành Việt cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tạ Bành Việt chỉ vào Thang Chi Niệm cho Chu Hiểu Dao biết, cười tươi nói: “Là người bên cạnh em đó, nhìn như cọng giá vậy.”

Chu Hiểu Dao đính chính với Tạ Bành Việt: “Đâu có giống.”

Thang Chi Niệm cũng không nói nên lời, tự dưng khi không gọi cô là Cọng Giá gì chứ? Bộ ăn hết giá đỗ nhà anh hả?

Cô nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi anh đang nhạo báng tên tôi hả? Hay có thành kiến với tôi? Khinh thường?”

Bị cáo buộc một tội danh lớn như vậy, Tạ Bành Việt vội giải thích: “Không, không, không, đừng hiểu lầm, chỉ là thấy em khá dễ thương.”

“Nếu em thấy phiền, thì cho anh xin lỗi.” Tạ Bành Việt nói thêm.

“Không sao.”

Người thẳng thắn nói chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề. Thang Chi Niệm không so đo việc mình bị gọi là giá đỗ, ai muốn gọi cô là gì thì cứ gọi, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào.
Cô ngồi xuống với mâm cơm của mình, bắt đầu nếm thử tiêu chuẩn căn tin của Hằng Dự.

Diệp Khai Sướng rất tò mò về phản ứng của Tạ Bành Việt khi nhìn thấy Thang Chi Niệm: “Anh biết cô ấy hả?”

Tạ Bành Việt thì thầm điều gì đó vào tai Diệp Khai Sướng.
Diệp Khai Sướng nghe xong lộ vẻ mặt kỳ quái: “Chả trách!”

Tạ Bành Việt: “Chả trách cái gì?”

Diệp Khai Sướng đẩy nhẹ cặp kính không gọng của mình lên: “Chả trách Zak chịu ngồi cùng bàn với Thang Thang, còn chịu dạy tiếng Anh cho Thang Thang nữa đó!”

Đôi mắt Tạ Bành Việt mở to khi nghe điều này.

Cậu ta đoán đúng rồi! Cậu ta đã đoán trúng! Cậu chủ bá đạo phải lòng cô bảo mẫu nhỏ!

Cận Vu Thân, cậu hãy chờ mà đắm chìm đi nha! Cái đồ cứng miệng nhà cậu!

“Thang Thang?” Cận Vu Thân nhíu mày, hỏi Diệp Khai Sướng: “Hai người thân lắm hả?”

Diệp Khai Sướng nhún vai, cười cười hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu không ngại tôi gọi cậu là Thang Thang chứ?”

Thang Chi Niệm lắc đầu: “Bạn bè tôi cũng gọi tôi là Thang Thang.”

Tạ Bành Việt nói: “Nghe dễ thương đó.”

Diệp Khai Sướng: “Phải nghe hay hơn Cọng Giá rồi.”

“Nghe hay hơn một tẹo.” Tạ Bành Việt hỏi đùa Thang Chi Niệm, “Thang Thang, em có muốn đàn anh này dạy tiếng Anh cho không? Tiếng Anh của anh cũng rất giỏi, anh dạy em miễn phí, không cần trả đồng nào đâu!”

Đột nhiên, chiếc ghế dưới chân bị đá một phát, Thang Chi Niệm vô thức ngẩng đầu lên.

Là Cận Vu Thân.

Cậu chủ dùng đôi chân dài đá vào chân ghế của Thang Chi Niệm, hất cằm về phía cô: “Đi mua cho tôi một chai nước.”

Phản ứng trong tiềm thức của Thang Chi Niệm là: Mắc gì sai bảo tôi hả?

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô không muốn so đo tranh cãi với Cận Vu Thân. Mua chai nước thôi mà, nếu có thời gian ở đây cãi với cậu, có thể mua được vài chai rồi.

“Được thôi.”

Thang Chi Niệm ngoan ngoãn đứng dậy, đang định đi ra quầy tạp hóa thì bị Cận Vu Thân gọi lại.

Cận Vu Thân ném thẻ ăn cho Thang Chi Niệm: “Dùng thẻ tôi trả.”

Thẻ ăn của Cận Vu Thân có nhiều tiền đến mức Thang Chi Niệm nằm mơ cũng không dám viết ra nhiều con số như vậy.

Nhưng tiền của Cận Vu Thân không liên quan gì đến cô.

Thang Chi Niệm đi đến quầy tạp hóa mua một chai nước tinh khiết Wahaha trị giá hai tệ rồi nhanh chóng quay lại, còn chu đáo vặn mở nắp chai mới đưa cho Cận Vu Thân.

Cô chu đáo thế này, không ai có thể tìm được kẽ hở.

Cận Vu Thân không nói lời cảm ơn, thậm chí còn không buồn nhìn Thang Chi Niệm, như thể việc cô mua nước cho cậu là chuyện đương nhiên vậy. Cậu nhận chai nước, nhưng không uống vội, dường như không khát mấy. Món bít tết trước mặt cậu cũng chỉ ăn vài miếng, cảm thấy ngán nên nhờ người lấy thêm một phần cơm chiên trứng.

Thang Chi Niệm căng thẳng cả buổi sáng, cộng thêm bữa sáng chỉ ăn một quả trứng, giờ đang rất đói.

Cô ngồi trở lại ghế mình bắt đầu cúi đầu và cơm. Tuy món ăn không hợp khẩu vị lắm nhưng cô vẫn ăn hết sạch.

Tiền trong thẻ ăn là Thang Chi Niệm tự nạp vào, cũng không nhiều lắm. Giá cả trong căn tin của trường quốc tế Hằng Dự chắc chắn không thuộc mức cao so với giá thành địa phương, nhưng đối với Thang Chi Niệm thì cũng không hề thấp. Giá một chiếc đùi gà ở đây đắt gấp đôi trường cấp ba đứng đầu huyện. Một cốc trà sữa đã tốn hết tiền sinh hoạt một ngày của cô rồi.

Mẹ kiếm tiền rất vất vả, Thang Chi Niệm luôn rất tiết kiệm.

Cận Vu Thân vẫn đang đợi món ăn của mình, cụp mắt liếc nhìn Thang Chi Niệm. Người trước mặt giống như một con ma đói đầu thai vậy, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Thang Chi Niệm buộc tóc đuôi ngựa, cúi đầu dùng thìa ăn từng miếng cơm một. Không biết cô lấy đâu ra sa tế để trên khay ăn, cứ vài muỗng cơm lại chấm một miếng. Khuôn mặt cô chỉ to bằng lòng bàn tay, quả đầu tròn tròn, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trông giống một cọng giá thật.

Tạ Bành Việt nhìn thấy đồ ăn trên khay của Thang Chi Niệm, hỏi: “Em chỉ ăn rau? Giảm cân?”

Thang Chi Niệm nói: “Không, tôi thích rau muống.”

“Rau muống? Cái quái gì vậy?” Tạ Bành Việt vui như được mùa.

Chính là rau muống, cách gọi của tỉnh Tứ Xuyên.

Thang Chi Niệm có thói quen sử dụng các từ lặp khi nói chuyện, thêm vào gương mặt ngây thơ của cô, khiến người ta cảm thấy dễ thương hơn.

Chu Hiểu Dao cũng nhận thấy khay cơm của Thang Chi Niệm không có nhiều đồ ăn, nhưng cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng Thang Chi Niệm đang giảm cân.

Con gái ở độ tuổi này đều yêu cái đẹp, giảm cân là chuyện thường tình. Thang Chi Niệm được coi là khá giản dị trong rừng người ở trường quốc tế Hằng Dự, cô cao một mét sáu mươi lăm, nặng bốn mươi lăm ký, không trang điểm, cũng không làm tóc, ăn mặc đơn giản, trông rất tươm tất, tạo một làn gió khác lạ.

“Thực ra cậu đã gầy lắm rồi, không cần giảm cân nữa đâu.” Chu Hiểu Dao chân thành góp ý.

“Ừm.”

Thang Chi Niệm chưa bao giờ giảm cân vì thể trạng cô ăn không mập.

Điều quan trọng nhất là nếu không ăn no, lên lớp dễ bị phân tâm và mất tập trung.

Đang nói chuyện, Cận Vu Thân đứng dậy, cũng không đợi cơm chiên trứng nữa, biếng nhác đưa tay sờ gáy, nói muốn đi ngủ. Cậu rất cao, nhìn bằng mắt chắc cũng cỡ mét tám lăm, khi đứng dậy giống như bóng của một ngọn núi chặn hết ánh sáng trước mặt Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm theo bản năng ngẩng đầu lên, chạm mắt với Cận Vu Thân trong giây lát, rồi bình tĩnh dời đi.

Trong trường có ký túc xá, mặc dù Cận Vu Thân là học sinh ngoại trú, nhưng trường đã sắp xếp một phòng riêng cho cậu trong ký túc xá, cậu có thể đến đó nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.

Đúng là tùy hứng mà.

Thang Chi Niệm nhìn miếng bít tết gần như còn nguyên vẹn của Cận Vu Thân, rồi lại nhìn chai nước khoáng mà cậu còn chưa uống ngụm nào. Nếu lãng phí có tội, Cận Vu Thân đã bị kết án tù chung thân.

Toàn bộ giờ nghỉ trưa kéo dài 55 phút. Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một lát, bắt đầu tiết học buổi chiều.

Sau khi chuông vào học vang lên, Cận Vu Thân mới thong thả bước vào lớp, còn vào muộn hơn giáo viên dạy toán. Trông cậu có vẻ như chưa ngủ đủ giấc, mái tóc ngắn dường như được vuốt đại, mang cảm giác ngỗ ngược, sắc mặt khó chịu, mày hơi chau lại, nét mặt càng lộ vẻ hung hãn hơn.

Thang Chi Niệm nghĩ rằng, nếu ai đó khiêu khích Cận Vu Thân vào lúc này thì  hậu quả sẽ khôn lường.

Không ngờ, sau khi Cận Vu Thân ngồi xuống, câu đầu tiên cậu hỏi Thang Chi Niệm: “Nước của tôi đâu?”

Thang Chi Niệm nằm không cũng trúng đạn: “?”

Nước gì?

Cận Vu Thân không thèm hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là chai nước mua lúc trưa.

“Không có.” Thang Chi Niệm thành thật trả lời.

“Đi mua.”

Thang Chi Niệm lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, không muốn tranh cãi với cậu nữa: “Hết tiết tôi đi mua.”

“Đi bây giờ.”

Đi bây giờ?

Không phải, cậu chủ này mắc bệnh gì vậy?

Hơn nữa cô cũng không phải người hầu của cậu, tại sao bắt cô đi mua chứ?

Thang Chi Niệm thầm niệm A Di Đà Phật trong lòng, ngước mắt nhìn ly trà sữa không nỡ uống hết của mình, đưa đến trước mặt Cận Vu Thân: “Hay cậu uống cái này đi?”

Nghe vậy, Cận Vu Thân từ từ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Thang Chi Niệm.

Cậu chưa bao giờ uống mấy thứ đồ ngọt này, huống hồ còn là đồ đã bị người khác uống.

“Không uống.”

“Ồ.” Uống hay không thì tùy, dù sao bây giờ cô cũng không đi mua nước cho cậu đâu.

Để ngăn Cận Vu Thân kiêu ngạo ra lệnh cho cô lần nữa, Thang Chi Niệm dứt khoát quay lưng lại với cậu, tránh giao tiếp bằng mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play