Gần trưa, cô chủ nhiệm Hedy bảo Thang Chi Niệm đi lấy đồng phục.

Trường quốc tế Hằng Dự có đồng phục rất đẹp, nhưng nhà trường không bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục, chỉ yêu cầu học sinh mặc đồng nhất vào một số ngày đặc biệt.

Đồng phục có tám bộ. Mùa xuân, mùa hạ, mùa đông, đồng phục thể thao, đồng phục thoải mái, đồng phục thường ngày… Màu sắc chủ đạo của đồng phục là xanh ngọc, be và xám. Hầu hết các trường quốc tế đều có xu hướng thiên về đồng phục kiểu Anh, đồng phục của trường quốc tế Hằng Dự mang phong cách Mỹ hơn, phối màu táo bạo hơn, cũng rất đẹp mắt.

Có tiết thể dục vào buổi chiều nhưng do có cơn mưa nhỏ nên sẽ chuyển vào phòng tập trong nhà.

Thang Chi Niệm thay đồng phục thể thao, bị Chu Hiểu Dao đi một vòng khen đẹp.

Đúng là người đẹp vì lụa mà.

Chu Hiểu Dao thì thầm với Thang Chi Niệm: “Nói trước, không được giận nha. Thật ra đồ cậu mặc trước đó nhìn hơi quê mùa.”

Thang Chi Niệm vốn không để tâm. Cô chưa bao giờ quan tâm đến việc quần áo có quê hay không, miễn là vừa người cô là được.

Chu Hiểu Dao nói: “Vậy cuối tuần chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé? Tớ chọn cho cậu vài bộ đồ đẹp.”

Thang Chi Niệm lắc đầu: “Không cần đâu, một mình tớ mặc không hết nhiều đồ như vậy.”

Thứ gì nhiều quá đều là gánh nặng, ngoại trừ tiền bạc. Cô chỉ có một cơ thể, mỗi ngày cũng chỉ có thể mặc một bộ đồ. Hơn nữa, hôm nay phát nhiều  đồng phục như vậy, cô có thể mặc đồng phục đi học, không cần tốn tiền mua thêm quần áo khác.

Phòng tập trong nhà của trường quốc tế Hằng Dự có sân bóng rổ, sân cầu lông, sân bóng chày… rất rộng.

Sau khi chạy hai vòng khởi động vào đầu giờ thể dục, giáo viên bắt đầu dạy bóng chày.

Thang Chi Niệm lần đầu tiên tiếp xúc với môn bóng chày, đã thử rất nhiều lần vẫn không nắm được, nhưng lại thấy nó rất thú vị.

Khi còn học ở trường cấp ba của huyện, cô chưa bao giờ thấy một phòng tập thể dục trong nhà, thậm chí cả bóng chày cũng chưa thấy qua. Ngoài ra, nhiều tiết thể dục còn bị giáo viên các môn chính chiếm dụng luôn.

Tuy nhiên, tại trường quốc tế Hằng Dự, nhà trường chú trọng phát triển toàn diện, không chỉ các môn học chính đầy đủ, mà các môn học khác cũng được triển khai đàng hoàng.

Tiết thể dục học được một nửa, Chu Hiểu Dao môi trắng bệch ngồi sang một bên, lấy tay quạt quạt: “Mệt quá.”

Thang Chi Niệm cảm thấy bình thường, cô không mệt.

“Cậu không sao chứ?” Thang Chi Niệm nhận ra sắc mặt của Chu Hiểu Dao thực sự không ổn lắm.

“Thang Thang, tớ khát quá! Nhưng tớ đi hết nổi rồi.” Chu Hiểu Dao hơi bị hạ đường huyết, giọng nhũn ra, thật khiến người ta có một loại dục vọng bảo vệ mãnh liệt.

“Tớ đi mua nước cho cậu.” Tạp hóa ở ngay cạnh phòng tập thể dục trong nhà.

“Cảm ơn Thang Thang!”

Thang Chi Niệm xoay người định đi tới tạp hóa thì có người ngăn lại.

Là Cervine.

“Zora, mang cho chúng tôi một chai nước với.” Cervine đứng khoanh tay, mấy cô gái đứng bên cạnh cũng nói khát nước.

Thang Chi Niệm cau mày, thầm nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Mới đi học ngày thứ hai, nếu cô gây ồn ào ở trường, mẹ cô biết cũng sẽ lo lắng.

Dù sao cô cũng mua nước cho Chu Hiểu Dao nên đồng ý.

Không lâu sau, Thang Chi Niệm xách theo một túi nhựa đựng mấy chai nước trở lại phòng tập.

Túi nước khá nặng, lúc xách đến nơi lòng bàn tay cô đã bỏng rát. Vừa bước vào cửa phòng tập, không biết ai đột nhiên gạt chân khiến cô mất đà vấp ngã, cả mấy chai nước cũng theo đó mà lăn ra khỏi túi nhựa.

Mọi người đều nhìn Thang Chi Niệm bị xấu mặt.

Cervine đứng một bên xem kịch hay, hai tay khoanh trước ngực, từ trên nhìn xuống. Đồng bọn bên cạnh nháy mắt với cô ta, cô ta nhướng mày ra hiệu với đối phương, rất đắc ý.

Đầu gối đau nhức, Thang Chi Niệm đang định đứng dậy thì có một bóng đen đổ xuống trước mặt. Cô chưa kịp ngẩng đầu lên thì người đó đã nắm lấy cổ tay nhấc mạnh cô lên.

“Chuyện này là sao? Cậu sinh ra là để chạy vặt cho người khác hả?” Giọng Cận Vu Thân rất gắt.

Ai sinh ra đã là nô lệ kẻ hầu chứ?

Nhưng trên thực tế, có một số thứ khi bạn sinh ra mà không có thì khả năng cao là cả đời cũng sẽ không có được.

Thang Chi Niệm không cảm thấy mình đang chạy vặt cho người khác, cũng không cảm thấy hành vi của mình có gì hèn mọn. Trái lại, từ góc nhìn của mình, cô cảm thấy đám người Cervine thật ra trẻ con đến mức đáng yêu. Còn không trẻ con sao? Mới tí tuổi đầu vì thích một bạn nam mà đi gây khó dễ bạn nữ khác, dấu hiệu của tâm trí còn non nớt đây mà.

Thành thật mà nói, Thang Chi Niệm cảm thấy lúc Cận Vu Thân sai bảo cô còn vênh váo hơn bọn Cervine nhiều.

Cô còn chưa nói gì, sao cậu còn mặt dày đến làm dữ với cô?

Khó hiểu thật.

Tay của Cận Vu Thân to, lòng bàn tay phủ một lớp vết chai mỏng do chơi bóng và ra sức tập luyện để lại, không được mịn màng, sức của cậu rất mạnh, một tay cầm cổ tay Thang Chi Niệm, có thể bẻ gãy “chân gà” của cô.

Bàn tay nóng bỏng nắm chặt lấy cổ tay cô. Thang Chi Niệm có ảo giác, dường như cảm nhận được mạch đập của Cận Vu Thân, từng nhịp một, rất nhanh.

Cô không cảm thấy tức giận trước lời nói của cậu.

Nếu cô dễ tức giận như vậy thì chắc đã bị tức chết tám trăm lần từ lâu rồi.

“Đau đau đau.” Là đau thật đó.

Thang Chi Niệm chật vật thoát khỏi sự trói buộc của Cận Vu Thân, cúi người nhặt mấy chai nước khoáng rơi dưới đất lên.

Một chai, hai chai, ba chai... tổng cộng có năm chai, ngoài ra còn có một chai nước ngọt nữa.

Thang Chi Niệm nhặt hết lên, ôm vào lòng. Không giữ hết được, dẫn đến bước đi như một con vịt vậy.

Cận Vu Thân vừa chơi xong một trận bóng chày, mồ hôi trên trán chảy xuống quai hàm, hơi thở của cậu không ổn định, cơn giận rất rõ ràng. Phạm vi bán kính cách cậu hai mét đều không có người đứng, ai cũng sợ gặp rắc rối. Ngay cả Cervine ở cách đó không xa cũng cảm thấy mọi chuyện phát triển có chút mất kiểm soát, khuôn mặt vốn tự mãn của cô ta đột nhiên trở nên u ám.

Diệp Khai Sướng nhìn thấy trên đầu Cận Vu Thân đang bốc ngọn lửa vô hình sắp nổ tung tới nơi, đi qua vỗ nhẹ vai cậu, thì thầm bên tai: “Cậu tức giận như thế làm gì?”

Xem đi, cô nhóc Thang Thang tự có chủ ý riêng mà.

Cận Vu Thân vẫn ám khí đầy người, lạnh lùng nhìn sang Thang Chi Niệm.

Cậu muốn xem xem cô định làm gì.

Trước hết Thang Chi Niệm đưa chai nước ngọt cho Chu Hiểu Dao.

Sắc mặt Chu Tiểu Dao vẫn rất xanh xao do bị hạ đường huyết. Lúc này cô ấy đang ngậm một viên kẹo trong miệng, ngồi sang một bên thư giãn. Thang Chi Niệm mở nắp chai nước, ngồi xổm xuống đút cho Chu Hiểu Dao, hỏi cô ấy cảm thấy thế nào rồi.

Chu Hiểu Dao vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi Thang Thang... Tớ nhìn thấy cậu bị ngã, đau lắm đúng không?”

Thang Chi Niệm lắc đầu nói không sao.

Chu Hiểu Dao nói mình cũng không sao. Bệnh hạ đường huyết của cô ấy là bệnh lâu năm rồi, chỉ cần ngồi nghỉ một lúc là ổn.

Sau đó Thang Chi Niệm quay người đi đưa nước cho đám người Cervine.

Cervine nhìn đồ uống trong tay Thang Chi Niệm như nhìn thấy củ khoai nóng hổi vậy, nhất là khi thấy ánh mắt Cận Vu Thân đang nhìn về phía bọn họ, hoàn toàn không có ý định nhận lấy.

Thang Chi Niệm mặc kệ Cervine có nhận hay không, dứt khoát nhét chai nước vào tay cô ta, xòe tay ra với cô ta.

Cervine cảm thấy hơi chột dạ, hỏi: “Ý gì?”

“Tiền, tôi chạy vặt mua nước cho mấy người, cậu vẫn chưa đưa tiền cho tôi.”

Cervine giật mình, sốc thật sự, cười khẩy: “Bao nhiêu?”

Thang Chi Niệm tính toán rõ ràng, cả từng đồng lẻ.

1,9 tệ cho một chai nước, có 5 chai, tổng cộng 9,5 tệ.

“Tiền mặt hay quét mã?” Thang Chi Niệm hỏi.

“Quét mã.”

“Được thôi!”

Cervine lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Thang Chi Niệm. Cô ta khá hào phóng, chuyển thẳng cho cô một trăm tệ và nói: “Coi như tiền chạy vặt cho cậu đó.”

Phí chạy vặt này thực sự khá nhiều.

Thang Chi Niệm không khách sáo: “Vậy tôi nhận nha!”

Cô kiếm được 90,5 tệ bằng việc chạy vặt, rất đáng nha.

Có tiền không kiếm là đầu óc có vấn đề.

Cách đó không xa, Diệp Khai Sướng chứng kiến toàn cảnh đang vui như được mùa, thì thầm vào tai Cận Vu Thân: “Cậu xem Thang Thang người ta lợi hại chưa, còn kiếm được tiền cho bản thân từ việc chạy vặt kìa.”

Đây không phải là một lời mỉa mai, mà là một lời khen.

Một người bình thường, trong tình huống như thế, có thể sẽ cảm thấy tủi thân và bất lực, nhưng Thang Chi Niệm thì không. Cô giống như một cây xanh ngoan cường mọc trên vách đá, tràn đầy nghị lực không ngại gió mưa.

Diệp Khai Sướng và Cận Vu Thân quen biết từ khi còn nhỏ, hai người tuy không cùng huyết thống nhưng thân còn hơn anh em ruột. Giữa bọn họ luôn có một sự ăn ý ngầm, chỉ cần một cái nhìn của Cận Vu Thân là Diệp Khai Sướng biết ngay cậu sắp bày trò gì.

Chỉ là vụ hôm nay Diệp Khai Sướng vẫn không hiểu vì sao Cận Vu Thân lại đột nhiên tức giận đến vậy?

Vừa rồi còn đang chơi bóng, cậu ném gậy bóng chày xuống, bỏ lại cả đám người, đi thẳng về phía Thang Chi Niệm.

Diệp Khai Sướng suy nghĩ một lúc, nhận ra rằng một số hành vi bất thường của Cận Vu Thân trong hai ngày qua dường như đều có liên quan đến Thang Chi Niệm.

Diệp Khai Sướng đã rất ngạc nhiên khi biết Cận Vu Thân sẽ phụ đạo tiếng Anh cho Thang Chi Niệm, cũng có hỏi riêng cậu lý do.

Cậu chủ biếng nhác dựa vào ghế, nở nụ cười trên môi, vui như thể lúc nhỏ nhận được món đồ phiên bản giới hạn gì đó vậy.

Cậu nói, còn lý do gì nữa? Vì vui chứ sao.

Diệp Khai Sướng cảm thấy bộ dạng tên này rất gợi đòn.

Được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play