Trong học kỳ mới, câu lạc bộ đang tuyển sinh, các đàn anh đàn chị đang phân loại áp phích và tờ rơi ở phòng tập.

Chu Hiểu Dao bị đàn chị cấp trên gọi qua giúp viết chữ nên bảo Thang Chi Niệm tự chơi một lúc.

Thang Chi Niệm tìm được một tờ rơi, đứng sang một bên đọc. Không xem cũng không biết, câu lạc bộ kịch của trường quốc tế Hằng Dự từng đoạt được rất nhiều giải thưởng trong và ngoài nước.

Các vở diễn có nội dung phong phú, ngoài một số vở kịch quen thuộc còn có những kịch bản tự sáng tác.

Coi bộ cũng thú vị.

Điều thú vị hơn nữa là Cervine cũng là thành viên của câu lạc bộ kịch.

Phòng tập của câu lạc bộ kịch là một phòng vũ đạo rộng hơn 100 mét vuông, toàn bộ tường đều bằng gương. Đứng trước tấm gương lớn này hoàn toàn không có chỗ lẫn trốn, Thang Chi Niệm ngơ ngác nhìn mình, từ đầu đến chân, dường như lạc lõng ở nơi này.

Thang Chi Niệm vừa bước vào phòng tập đã nhìn thấy Cervine, mấy nữ sinh tụ tập lại với nhau, tất cả đều xinh đẹp và có khí chất nổi bật.

Thưởng thức cái đẹp vốn là bản năng của con người, các cô gái này lại xinh đẹp như vậy, Thang Chi Niệm không kiềm được ngắm lâu hơn.

Trong gương, khi Thang Chi Niệm đối diện ánh mắt khiêu khích của Cervine, ánh mắt cô đúng chừng mực không kiêu ngạo nhưng cũng không tự ti.

Tuy nhiên, Cervine có vẻ không thích Thang Chi Niệm, nên thẳng thừng trợn mắt với cô. Thậm chí còn cố tình đi ngang và va vào vai Thang Chi Niệm khiến cô suýt ngã.

Vậy sự thù địch của Cervine đối với cô từ đâu mà ra?

Thang Chi Niệm cảm thấy nguyên nhân cơ bản vẫn là vì Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm nhận thấy cần phải tìm thời điểm để nói rõ với Cervine rằng cô không hề có hứng thú nào với Cận Vu Thân, và tin rằng Cận Vu Thân càng không có bất kỳ suy nghĩ nào về cô. Tóm lại, giữa họ không có tí ti khả năng nào hết.

Cervine thực sự không cần phải coi cô như một tình địch giả tưởng.

Từ nhỏ đến lớn, Thang Chi Niệm chưa bao giờ coi đàn ông là nhu phẩm trong cuộc sống của mình. Bố cô bỏ đi khi cô còn rất nhỏ, ông là một con bạc. Sau khi nợ một món tiền khổng lồ, ông để lại mớ hỗn độn cho một gia đình phụ nữ già yếu, tự mình kết liễu bằng cách uống thuốc trừ sâu. Ông ta thì phủi mông đi thanh thản rồi, chủ nợ ai nấy đều lo không đòi được nợ, cứ dăm ba hôm lại đến chặn cửa nhà họ Thang.

Nợ tiền trả tiền, là điều hiển nhiên. Thang Nguyên đảm bảo với các chủ nợ rằng khoản nợ này chỉ cần một ngày cô còn sống chắc chắn sẽ được hoàn trả. Thế là bà buộc phải rời xa con gái mình và đi làm xa.

Ông ngoại của Thang Chi Niệm cũng qua đời sớm, sau khi mẹ đi làm xa, cô trở thành một đứa trẻ bị bỏ lại sống chung với bà ngoại.

Sức khỏe của bà ngoại khá tốt, không học hành gì nhiều, kiếm sống bằng nghề nông. Mọi người ở thị trấn Trầm đều khâm phục bà cụ nhà họ Thang này, một mình bà ấy tự dọn sạch mười mẫu đất. Vào mùa xuân thì trồng lúa và ngô, mùa thu sau khi thu hoạch xong bắt đầu trồng lúa mì và rau. Ngoài ra còn trồng thêm nhiều loại nông sản khác nhau ở sân sau nhà, như đậu nành, tỏi, bắp cải, mướp…

Nhà Thang Chi Niệm còn nuôi lợn và gà. Mỗi năm sinh được bốn con, ba con đem bán, con còn lại để nhà làm thịt. Làm thịt ba chỉ, nhồi xúc xích, hun khói... những món này đều là tự tay bà chế biến.

Thang Chi Niệm khâm phục bà ngoại nhất.

Bà ngoại luôn dạy Thang Chi Niệm phải dũng cảm, không lùi bước khi gặp khó khăn, phải tự lập, đừng có tư tưởng dựa dẫm vào người khác.

Ở trong câu lạc bộ kịch một lúc, Thang Chi Niệm thấy cũng đã muộn, nên quay về rồi.

Sau khi tạm biệt Chu Hiểu Dao, Thang Chi Niệm chuẩn bị bắt xe buýt số 206 về.

Vào giờ này, những chiếc xe sang đưa đón học sinh không còn nhiều nữa, Thang Chi Niệm dễ dàng tìm được trạm xe buýt.

Ở trạm xe buýt không có nhiều học sinh đứng chờ, Thang Chi Niệm cũng không quen ai xung quanh, cô yên lặng chờ đợi. Vóc dáng cô gầy gò nhỏ nhắn, mang một chiếc cặp to đùng, giống như một con ốc sên nhỏ vác cái mai vậy.

Không lâu sau, một chiếc Rolls-Royce biển số 6666 chạy tới trước mặt cô, tài xế hạ cửa kính xuống gọi Thang Chi Niệm.

Đó là chú Lý.

Thang Chi Niệm có chút ngạc nhiên khi thấy chú Lý vẫn còn ở đây, điều đó có nghĩa là Cận Vu Thân cũng ở đây.

Chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, cô nghiêng người qua cửa sổ hạ thấp bên ghế lái phụ nhìn thấy Cận Vu Thân ngồi ở hàng ghế sau. Cận Vu Thân không ngước mắt lên, dáng ngồi biếng nhác nghiêng người, hai tay cầm máy chơi game. Ngón tay của cậu thon dài, nước da trắng, phần da trên các đốt ngón tay có màu hồng, hai tay cầm máy chơi game, các đường gân nổi rõ trên mu bàn tay, cảm giác rất có sức mạnh.

Chú Lý nhắc nhở Thang Chi Niệm: “Cháu ơi, lên xe nhanh lên.”

Thang Chi Niệm không ngờ họ lại đang đợi mình, cô cũng không nói mấy lời khách khí gì nữa, mở cửa rồi lên xe.

Chú Lý nói: “Đợi cháu ở đây được một lúc rồi, cũng không có số liên lạc của cháu.”

Thang Chi Niệm nói xin lỗi, cô không biết họ đang đợi cô.

“Dù sao cũng tiện đường về chung, cháu cũng đừng ngại quá làm gì.”

“Vâng.”

Thang Chi Niệm có ngốc đến đâu cũng biết sở dĩ chú Lý đợi cô ở cổng trường, phần nhiều là chủ ý của Cận Vu Thân.

Cô vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Cận Vu Thân.

“Nhìn cái gì?” Cận Vu Thân không khách khí chút nào, giọng điệu lạnh lùng, hỏi Thang Chi Niệm: “Đã học thuộc bài văn tôi bảo cậu đọc chưa?”

Thang Chi Niệm giống như bị bắt quả tang làm việc riêng trong lớp, chỉ đành giả vờ bình tĩnh: “Thuộc rồi.”

“Trả bài tôi nghe.” Cận Vu Thân hai tay vẫn đang cầm điện thoại, không nhìn Thang Chi Niệm nữa.

“Chờ một chút, tôi xem lại lần nữa…” Hiếm khi thấy cô có chút chột dạ.

Cận Vu Thân phớt lờ Thang Chi Niệm, coi như là đồng ý.

Bài đọc này tính ra không đơn giản lắm, hầu hết từ vựng trong bài đó Thang Chi Niệm đều không biết. May mà hôm nay có sự giúp đỡ của Chu Hiểu Dao, cô đã dịch được toàn bộ bài văn và đánh dấu các từ mới. Cuối cùng, học thuộc lòng bài văn, nhưng phải mất hai tiết học.

Bây giờ bị kiểm tra đột xuất, cô vẫn có chút căng thẳng.

Thang Chi Niệm nhanh chóng lấy cuốn sách tiếng Anh từ trong cặp ra, mở sách ra, dò lại bài văn đầu đến cuối một lần. Có một số từ vựng chưa nhớ lắm, cô lại đọc thêm vài lần.

“Cậu còn câu giờ nữa là trời tối luôn.” Vẻ mặt Cận Vu Thân thiếu kiên nhẫn, nhìn Thang Chi Niệm qua gương chiếu hậu, bày ra dáng vẻ của một giáo viên nghiêm khắc.

“Xong rồi.” Thang Chi Niệm đặt cuốn sách xuống, máu trong cơ thể dường như đang dâng trào. Chuyện khác cô có thể làm lơ, nhưng chuyện học hành thì cô không có gì đáng tự hào. Việc học không có điểm dừng, hơn nữa Cận Vu Thân thật sự rất giỏi tiếng Anh, cô biết rất rõ trình độ của mình, trước mặt Cận Vu Thân hoàn toàn không có khả năng múa rìu qua mắt thợ.

Chờ được một lúc, Thang Chi Niệm nghe Cận Vu Thân nói: “Lẽ nào còn muốn tôi giúp cậu đếm ngược 321 mới có thể bắt đầu hả?”

“… Không cần.” Vì cô thấy cậu đang chơi game, sợ làm phiền cậu.

Thang Chi Niệm có ảo giác rằng mình đang bị kiểm tra đột xuất trong lớp, cô ngồi ngay ngắn, bắt đầu đọc thuộc lòng: “The economic depression in the te-nineteenth-century United States contributed significantly to a growing movement in literature toward realism and naturalism……”

Thang Chi Niệm đọc được một nửa bỗng nhiên bị khựng lại, nửa ngày trời không nhớ được một từ nào. Chủ đề của bài viết này là về tác động của suy thoái kinh tế đối với học sinh ban xã hội. Trong đó có rất nhiều từ vựng TOEFL mà học sinh trung học phổ thông bình thường về cơ bản sẽ không được tiếp xúc.

Năm giây sau, Cận Vu Thân đang chơi game nhắc tiếp cho Thang Chi Niệm từ khúc cô bị khựng: “Pushing evolutionary theory to itslimits.”

Cách phát âm khi nói tiếng Anh của cậu khác với tiếng Trung, giống như thành một người khác, giọng trầm thấp, phát âm chuẩn giọng Mỹ, tự nhiên và trôi chảy nhưng cũng đầy vẻ bất mãn.

“Ồ!” Thang Chi Niệm chợt ngộ ra, tiếp tục trả bài: “they wrote of a world in which a cruel and merciless environment determined humanfate……”

Khó thật đấy.

Sau khi vấp lên vấp xuống, Thang Chi Niệm cuối cùng cũng trả xong cả bài văn. Có Chúa mới biết bài viết này khó đến mức nào, cô học thuộc được nó, thực sự đã rất giỏi rồi.

Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Cận Vu Thân chỉ đọc vài lần đã thuộc lòng.

Đây là khoảng cách giữa người với người.

Sau khi đọc xong, Thang Chi Niệm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhìn Cận Vu Thân qua gương chiếu hậu.

Cậu vẫn đang chơi game, lông mày nhíu lại, trông rất tập trung và nghiêm túc. Nhưng vừa rồi thi thoảng cậu lại có thể chỉnh cách phát âm một số từ của cô, thậm chí cậu còn biết rõ cô đọc sai ở phân đoạn nào.

Trong xe yên tĩnh được vài phút, Cận Vu Thân cũng không nói gì.

Chờ thêm một lúc, Thang Chi Niệm xác định Cận Vu Thân đang chơi game đến cao trào, thế là cũng thả lỏng người, bắt đầu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe vang lên một bài hát quen thuộc, Thang Chi Niệm vô thức ngâm nga theo.

“Cộc cộc”

Cận Vu Thân giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ vào lưng ghế da mà Thang Chi Niệm đang ngồi.

Thang Chi Niệm nghiêng đầu sang, nghe được giọng điệu giễu cợt của Cận Vu Thân: “Sao hả? Cậu nghĩ mình giỏi lắm sao?”

“Không có.” Thần kinh của Thang Chi Niệm căng cứng, cô luôn khiêm tốn trong việc học, biết rằng việc học là vô tận, càng hiểu rõ núi cao còn núi cao hơn.

“Cả một ngày, một bài văn chưa đến 1000 từ, học cũng không xong, nếu là tôi đã tự đào hố chôn mình lâu rồi.”

“... …”

Thang Chi Niệm không có gì để nói, đúng là cô đọc không ra gì thật, nhiều từ phát âm không chuẩn đã đành, còn phải nhờ Cận Vu Thân nhắc mới hoàn thành bài văn.

Cô biết mình phải cố gắng nhiều hơn nữa.

“Cầm lấy.” Cận Vu Thân ném một chiếc điện thoại di động vào tay Thang Chi Niệm, đây là điện thoại dự phòng của cậu.

Thang Chi Niệm cầm điện thoại lên, nhìn Cận Vu Thân với vẻ bối rối.

“Tôi đã ghi âm toàn bộ bài tiếng Anh vừa rồi, cậu nghe lại một trăm lần đi.” cũng không biết Cận Vu Thân ngậm một cây kẹo mút trong miệng từ lúc nào, má trái của cậu nhô lên một cục tròn, nhìn rất lấc cấc.

“Một trăm lần?”

“Có vấn đề?”

“Không vấn đề.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play