Tịch Mộ Yên và Lâm Đình kết thúc cuộc thi, cả nhóm rời khỏi sân bắn cung và quay lại khu vực nướng BBQ. Dù chân bước đi nhưng đầu Ón Miểu Miểu vẫn mơ màng, trốn tránh những suy nghĩ đang dồn dập trong đầu.

Cậu không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, cứ không ngừng nghĩ lại khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi. Càng nghĩ, ánh mắt cậu càng mờ đi, trong lòng cũng dần không chắc chắn ——

Vừa rồi... Tịch Mộ Yên... có thật sự đầu ngón tay của hắn chạm vào lưỡi mình không? Lòng bàn tay hắn... có thật sự cọ vào môi mình không?   

Hay đó chỉ là ảo giác của mình?

Vì nếu không phải ảo giác, Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không thể hiểu nổi lý do tại sao Tịch Mộ Yên lại làm như vậy.

Tất nhiên, nếu không phải ảo giác thì chắc chắn là do Tịch Mộ Yên vô tình chạm phải thôi.

Tóm lại... chắc chắn là không cố ý!

Sau khi nhanh chóng bác bỏ khả năng đúng nhất, Ôn Miểu Miểu cũng bình tĩnh lại. Sự ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ dần dần tan biến.

Nhưng ngay sau đó, giọng nói ấm áp của Tịch Mộ Yên lại vang lên trên đỉnh đầu ——

"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên cười nhẹ hỏi: "Viên kẹo anh vừa cho em, ngon không?"

Ôn Miểu Miểu: "!"

Trời ơi! Tại sao lại nhắc tới chuyện này nữa chứ aaaa!

Ôn Miểu Miểu vội ngẩng đầu lên nhìn Tịch Mộ Yên một cái, chạm phải ánh mắt của hắn, thoáng thấy nụ cười trêu chọc nhẹ nhàng trong đáy mắt, cậu lập tức cúi đầu xuống, gương mặt mới bớt đỏ lập tức đỏ bừng trở lại. Cậu lí nhí đáp: "Ngon... ngon lắm."

Tịch Mộ Yên lại nhìn chằm chằm vào hàng lông mi run rẩy và đôi tai đỏ ửng của Ôn Miểu Miểu trong vài giây, cảm thấy an lòng thêm một chút.

Chú thỏ con này ngoài việc quá nhút nhát ra, dường như không có phản ứng gì lớn với hành động khiêu khích gần như cố ý của mình trước đó.

"Miểu Miểu." Tần Cầm bất ngờ lớn tiếng gọi: "Miểu Miểu?"

Ôn Miểu Miểu vẫn còn mơ màng trong lời nói của Tịch Mộ Yên, phản ứng chậm mất vài giây mới nhận ra Tần Cầm đang gọi mình. Cậu đứng thẳng lên và trả lời: "Đến đây!"   

Tịch Mộ Yên mỉm cười, cố nhịn không bật cười thành tiếng.

Ôn Miểu Miểu không hề hay biết, đầu óc cậu đang chậm chạp hoạt động, cuối cùng cũng nhớ ra một việc quan trọng ——

Cậu cậu cậu... cậu có phải sắp phải nhảy giao lưu với Tịch Mộ Yên không?!

Ôn Miểu Miểu theo bản năng hỏi: "Có... Có phải bây giờ phải nhảy không?"

"Cái gì?" Tần Cầm ngẩn ra một chút rồi mới nhận ra câu hỏi của Ôn Miểu Miểu, lập tức cười phá lên: "Không phải nhảy ngay bây giờ, em không nghe chị nói à? Chị nói đồ ăn đã chín rồi, mau lại đây ăn trước."

Mặt Ôn Miểu Miểu lại càng đỏ hơn, cậu vội vàng ấp úng gật đầu: "Vừa nãy em không để ý, thất thần một chút... giờ em sẽ đến ngay!"

Vừa nói, Ôn Miểu Miểu vừa nhanh chóng bước về phía lò nướng, bước chân vội vã, đầu cúi thấp đến mức như muốn vùi vào ngực, rõ ràng là đang cố trốn tránh Tịch Mộ Yên.

Nhưng Tịch Mộ Yên bước đi lớn hơn, chỉ hai bước đã theo kịp Ôn Miểu Miểu còn cố tình cúi xuống ghé sát tai cậu, giọng cười cười nói: "Thì ra là Miểu Miểu sốt ruột muốn nhảy với anh đến vậy."

Ôn Miểu Miểu: "!!!"

Trời ơi... Xấu hổ chết mất!

Dù đã xấu hổ muốn chết nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn không lắc đầu phủ nhận.

Nhìn vào chiếc cổ nhỏ đỏ ửng của cậu, Tịch Mộ Yên mỉm cười càng thêm rạng rỡ. Hắn còn chậm rãi thêm một câu: "Anh cũng rất mong được nhảy cùngMiểu Miểu."

Ôn Miểu Miểu cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi!

Do dự một chút, có lẽ vì hôm nay Tịch Mộ Yên đã thi bắn cung vì cậu, còn cho cậu kẹo ăn nên Ôn Miểu Miểu cảm thấy mình lấy lại được một chút can đảm khi còn bé trước mặt Tịch Mộ Yên. Cậu mạnh dạn hơn một chút, không kiềm chế được mà vươn tay nắm lấy vạt áo của Tịch Mộ Yên, nhẹ nhàng kéo, giọng điệu nhõng nhẽo pha chút cầu xin: "Anh Tịch, đừng... đừng nói nữa, Miểu Miểu xấu hổ chết mất!"   

Tịch Mộ Yên đột nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại.

Hành động làm nũng của mèo nhỏ này quá quen thuộc, nhưng đã rất lâu rồi không thấy.

Ôn Miểu Miểu trước đây thật sự rất ngạo kiều nhưng cũng rất ngoan.

*ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "ngoài lạnh trong nóng".

Mỗi lần bị Tịch Mộ Yên trêu đến mức thẹn thùng không chịu nổi, Ôn Miểu Miểu không bao giờ tức giận, chỉ biết nhẹ nhàng nói để Tịch Mộ Yên dừng lại. Chỉ có điều, trước đây Ôn Miểu Miểu gan dạ hơn hiện tại. Bây giờ cậu chỉ dám kéo vạt áo của Tịch Mộ Yên nhưng trước đây cậu sẽ trực tiếp nắm chặt ngón tay dài của hắn và lay lay.

Tịch Mộ Yên chợt nhìn xa xăm trong một thoáng. Khi lấy lại tinh thần, họ đã đến bên lò nướng.

Những cặp đôi khác cùng Tần Cầm và Lâm Đình đã ngồi xuống từ trước. Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên ngồi vào chỗ trống mà mọi người đã để dành cho họ.

Vừa ngồi xuống, Ôn Miểu Miểu nhận ra có điều không ổn... Lâm Đình tuy không ngồi gần cậu, nhưng lại ở ngay trước mặt! Chỉ cần ngước lên là sẽ chạm ánh mắt với Lâm Đình!

Ôn Miểu Miểu lập tức cảm thấy xấu hổ.

"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên bỗng gọi nhỏ, giọng trầm: "Chúng ta đổi chỗ đi."

Ôn Miểu Miểu mừng thầm, lập tức ngoan ngoãn đứng dậy và đổi chỗ với Tịch Mộ Yên.

Lâm Đình nhìn Ôn Miểu Miểu rồi lại nhìn sang Tịch Mộ Yên, gương mặt lộ rõ vẻ không vui. Nhưng Tịch Mộ Yên lần này thậm chí còn không thèm nhìn Lâm Đình, cứ như thể anh ta không tồn tại, chỉ chăm chú nhìn Ôn Miểu Miểu và hỏi dịu dàng: "Miểu Miểu, em muốn ăn gì? Anh nướng cho em."   

Ôn Miểu Miểu định nói: "Em tự làm được." nhưng bỗng nhiên một bàn tay khác xuất hiện trước mặt cậu, tay đó đang cầm một xiên mực nướng.

"Miểu Miểu." Lâm Đình nói nhẹ nhàng: "Nếm thử cái này xem, anh vừa nướng xong."

Ôn Miểu Miểu theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Lâm Đình, đôi môi hồng hồng khẽ mở định từ chối, nhưng Tịch Mộ Yên đã nói trước: "Không cần thầy Lâm phải lo, anh giữ lại mà ăn từ từ, Miểu Miểu bị dị ứng với mực."

Câu này không phải là Tịch Mộ Yên bịa đặt để lừa Lâm Đình. Ôn Miểu Miểu thật sự bị dị ứng với mực, trước kia chính cậu cũng không biết, cho đến khi tham ăn ăn món mực mà Tịch Mộ Yên mua, sau đó toàn thân nổi mẩn đỏ, khó chịu vô cùng. Đến lúc đó hai người mới biết.

Nghe Tịch Mộ Yên nói vậy, Ôn Miểu Miểu vội vã tiếp lời: "Cảm ơn thầy Lâm đã quan tâm nhưng em thực sự không thể ăn món này, thầy cứ ăn từ từ."

Những người tiếp xúc với Ôn Miểu Miểu trong hai ngày qua đều có thể nhận ra, dù cậu rất kính trọng và khách sáo với Lâm Đình nhưng giọng điệu của cậu hoàn toàn khác khi nói chuyện với Tịch Mộ Yên.

Khi nói chuyện với Tịch Mộ Yên, dù Ôn Miểu Miểu có dùng từ ngữ lịch sự, khách sáo đến mấy thì vẫn không giấu được nét ngượng ngùng và sự dựa dẫm rõ ràng.

Lâm Đình đành nói một câu "Xin lỗi, tôi không biết." rồi rút tay về.

Tịch Mộ Yên mỉm cười, sau đó cầm một xiên bánh vàng giòn mà hắn vừa nướng, tự nhiên đưa tới bên môi Ôn Miểu Miểu, nhẹ nhàng nói: "Miểu Miểu, mở miệng đi, anh cố ý quét thêm một lớp sữa đặc cho em đấy."

Ôn Miểu Miểu từ nhỏ đã thích đồ ngọt, mỗi khi ăn bánh nướng với Tịch Mộ Yên, cậu luôn yêu cầu thêm một lớp sữa đặc.

Nhưng lúc này, trước bao nhiêu người và dưới ống kính máy quay, Ôn Miểu Miểu lập tức ngượng ngùng. Cậu định giơ tay để tự nhận lấy và khẽ nói: "Em... em tự ăn được mà..."

"Hư." Tịch Mộ Yên ngắt lời Ôn Miểu Miểu, nhẹ nhàng thúc giục: "Mở miệng nhanh đi, sữa đặc sắp chảy ra mất rồi."

Không còn cách nào khác, Ôn Miểu Miểu đành đỏ mặt mở miệng và cắn một miếng bánh từ tay Tịch Mộ Yên.

Nhưng sau khi ăn một miếng, cậu lại muốn tự cầm xiên bánh. Ôn Miểu Miểu ngước nhìn Tịch Mộ Yên, nghiêm túc và nhỏ giọng nói: "Anh Tịch, anh... anh ăn đi, không thì anh sẽ không được ăn mất."

Cũng là từ chối, nhưng Ôn Miểu Miểu từ chối Lâm Đình vì cậu thật sự muốn từ chối, còn từ chối Tịch Mộ Yên là vì cậu ngượng ngùng và lo lắng Tịch Mộ Yên sẽ không kịp ăn.

Nhưng Tịch Mộ Yên không hổ là Tịch Mộ Yên, hắn tránh tay Ôn Miểu Miểu, vừa chậm rãi đút cho cậu thêm một miếng, vừa cười nói: "Miểu Miểu, nếu em sợ anh không kịp ăn thì có thể đút cho anh."   

Ôn Miểu Miểu: "!"

Còn có thể như vậy sao!

Ôn Miểu Miểu vốn đã ngượng nhưng cậu lại muốn quan tâm đến Tịch Mộ Yên, còn ánh mắt của Tịch Mộ Yên thì tràn đầy cổ vũ. Vì thế, sau khi do dự một chút, Ôn Miểu Miểu cầm lấy một xiên thịt nướng, đưa tới bên môi Tịch Mộ Yên.

Tịch Mộ Yên không khách sáo cắn một miếng, sau khi nuốt xuống, hắn mỉm cười nhìn Ôn Miểu Miểu và chân thành khen ngợi: "Đây là miếng thịt nướng ngon nhất mà anh từng ăn."

Ôn Miểu Miểu chỉ biết cúi đầu ăn nhanh, hai tai đỏ bừng, bị Tịch Mộ Yên làm cho ngượng ngùng đến mức không thể nói gì.   

Tịch Mộ Yên vừa mới khiến Tần Cầm, nữ MC luôn dẫn dắt các khách mời phải trố mắt nhìn. Cô định mở miệng trêu chọc vài câu nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy hai cặp đôi còn lại là Lăng Lam và Hạ Tuyên Như, Kỳ Dã và Hàn Ngôn cũng bắt đầu đút đồ ăn cho nhau...

Tần Cầm: "..." Chưa từng thấy khách mời nào lại biết cách thu hút thế này!

Sắc mặt Lâm Đình ngày càng khó coi, nhưng anh ta cũng nhận ra rằng mình không thể chen vào bầu không khí tự nhiên, hồn nhiên và hoàn hảo giữa Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên. 

......

Buổi tiệc nướng BBQ diễn ra rất vui vẻ, tất nhiên ngoại trừ Lâm Đình. Sau khi BBQ kết thúc, một phần khác lại sắp bắt đầu, phần này khiến Lâm Đình càng khó chịu hơn — đó là Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên sẽ nhảy cùng nhau.

Tần Cầm tiến đến hỏi Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên muốn chọn nhạc gì, Tịch Mộ Yên không do dự trả lời: "Miểu Miểu chọn là được, tôi nghe theo Miểu Miểu."

Tần Cầm cười một cái rồi nói với Ôn Miểu Miểu: "Vậy Miểu Miểu chọn đi, chọn xong qua bên này nghe thử nhé?"   

Ôn Miểu Miểu gật đầu "Được", rồi đứng dậy đi cùng Tần Cầm sang một góc để thử nhạc.

Trong khi Ôn Miểu Miểu đi thử nhạc, Hàn Ngôn bất ngờ giơ điện thoại lên về phía Tịch Mộ Yên. Tịch Mộ Yên thoáng ngẩn người một chút rồi nhanh chóng hiểu ra, hắn lập tức mở điện thoại và bật WeChat lên. Quả nhiên, có một đoạn tin nhắn thoại từ Hàn Ngôn gửi đến trước đó.

Tịch Mộ Yên ngước lên nhìn Hàn Ngôn, Hàn Ngôn chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tịch Mộ Yên cảm thấy đoạn giọng nói này liên quan đến Ôn Miểu Miểu nên theo bản năng quay đầu liếc nhìn Ôn Miểu Miểu, thấy cậu vẫn đang chăm chú nghe nhạc cùng Tần Cầm, rồi mới quay lại đeo tai nghe và mở đoạn tin nhắn thoại.

Càng nghe, khóe môi của Tịch Mộ Yên càng nhếch lên.

Một lát sau, hắn tháo tai nghe ra, mỉm cười nói với Hàn Ngôn: "Cảm ơn nhé, xong buổi ghi hình này, tôi sẽ mời cậu ăn cơm."   

Năm phút sau, Ôn Miểu Miểu đã chọn được bản nhạc. Cậu chọn một bản có tiết tấu chậm và thanh lịch, giai điệu mang phong cách cổ điển của dòng nhạc Jazz. Khi giai điệu vang lên, nó ngay lập tức tạo nên một không khí khác biệt, khiến cho khung cảnh BBQ ngoài trời bỗng trở nên lãng mạn, giống như họ đang ở trong một quán bar cao cấp với ly rượu vang đỏ đầy phong cách.

Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đứng giữa khoảng trống, tay trái của Ôn Miểu Miểu khẽ đặt lên vai Tịch Mộ Yên, tay phải được hắn nắm chặt, còn tay kia của Tịch Mộ Yên đặt ở lưng dưới của Ôn Miểu Miểu, gần phần eo. Theo nhịp điệu của bản nhạc, họ bắt đầu xoay tròn, bước vào điệu nhảy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai người đều nhảy rất đẹp, duyên dáng và đúng chuẩn, tạo nên một cảnh tượng vô cùng ấn tượng.

Ôn Miểu Miểu cảm giác như cơ thể và đầu óc mình không còn là một. Thân thể cậu di chuyển theo ký ức cơ bắp, nhưng đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hình ảnh của Tịch Mộ Yên trước mắt. Cậu đã lâu lắm rồi không ở gần Tịch Mộ Yên như vậy, gần đến mức có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể, nhịp thở, nhịp tim và cả mùi hương Brandy từ Tịch Mộ Yên. Hương thơm này như một chiếc lưới nhẹ nhàng bao trùm lấy cậu, khiến cậu choáng váng.

"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên bỗng nhiên gọi cậu bằng giọng trầm ấm.

Ôn Miểu Miểu chậm mất hai giây mới phản ứng lại, theo bản năng ngước đầu nhỏ nhìn về phía hắn, đôi mắt hạnh đẹp chớp chớp rồi nhanh chóng cụp xuống.

Ôn Miểu Miểu cảm thấy tim mình đập như trống, giống như có hàng trăm con thỏ đang nhảy nhót trong lồng ngực.   

"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên lại gọi thêm một tiếng, sau đó cười hỏi: "Có phải trong mắt em, anh là người đẹp trai nhất không?"

Ôn Miểu Miểu ngẩn người, chưa kịp hiểu vì sao Tịch Mộ Yên lại hỏi như vậy nhưng vẫn theo bản năng gật đầu.

Có một khoảnh khắc rất ngắn, Tịch Mộ Yên định hỏi thêm "Tại sao?", nhưng rồi hắn lại không nói ra.

Ôn Miểu Miểu thoáng thấy trong mắt Tịch Mộ Yên lóe lên một biểu cảm lạ nhưng trước khi cậu kịp nghĩ sâu hơn, Tịch Mộ Yên đã nhẹ nhàng nói tiếp: "Miểu Miểu, hôm nay anh thắng cuộc thi bắn cung, em vẫn chưa thưởng cho anh."

Chưa để Ôn Miểu Miểu trả lời, Tịch Mộ Yên tiếp tục: "Việc nhảy này không tính... Anh muốn phần thưởng từ chính em cơ."

Ôn Miểu Miểu lúng túng. Tịch Mộ Yên có phải đang nói đến việc cậu sẽ phải thưởng cho hắn giống như trước đây, khi vô tình hôn nhẹ lên má hắn không?

Nhưng hiện tại... xung quanh còn rất nhiều người và camera cũng đang quay...

Dù vậy, nếu Tịch Mộ Yên muốn, Ôn Miểu Miểu nghĩ mình có thể cố gắng vượt qua sự ngại ngùng!Ôn Miểu Miểu rõ ràng đang đỏ bừng cả người nhưng cậu vẫn cố hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý để trao cho Tịch Mộ Yên một nụ hôn thưởng. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp làm điều đó, âm nhạc bỗng nhiên kết thúc và Tịch Mộ Yên nhanh chóng thực hiện một động tác xoay tròn đẹp mắt, nâng Ôn Miểu Miểu lên.

Khi kết thúc xoay, Ôn Miểu Miểu theo bản năng dựa vào ngực Tịch Mộ Yên, còn một chân được hắn giữ chặt. Do sự chênh lệch về chiều cao, trông như Tịch Mộ Yên đang bế Ôn Miểu Miểu lên.

Khung cảnh này quá đẹp. Mọi người xung quanh không kiềm được vỗ tay tán thưởng, còn Kỳ Dã thậm chí còn huýt sáo cổ vũ.   

Dưới tiếng nhạc và vỗ tay, khi Ôn Miểu Miểu còn chưa kịp phản ứng, Tịch Mộ Yên bỗng cúi xuống, đưa mặt đến gần sát mặt cậu.

"Miểu Miểu." giọng Tịch Mộ Yên trầm ấm vang lên khi khoảng cách giữa hai người gần như chạm nhau: "Anh đến nhận phần thưởng của mình đây."

Nói xong, Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng di chuyển một chút và đặt môi lên chóp mũi của Ôn Miểu Miểu — một nụ hôn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi cậu.

Ôn Miểu Miểu không thể thở nổi!

*Tác giả có đôi lời: Tiểu Tịch càng ngày càng chuyên nghiệp trong việc tán tỉnh vợ mình!【giơ ngón cái】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play