Cho đến khi Tần Cầm và đội ngũ chương trình đến, nhiệt độ trên má của Ôn Miểu Miểu vẫn chưa biến mất.

Chỉ cần nhớ lại việc vừa rồi khi say xe, cậu lại tựa vào ngực Tịch Mộ Yên, hơn nữa còn làm vậy trước mặt bao nhiêu người, Ôn Miểu Miểu chỉ muốn hóa thành con mèo nhỏ rồi bỏ chạy cho nhanh!

"Wow." Tần Cầm ngạc nhiên nói với mọi người: "Mọi người đến sớm thế sao?"

Tần Cầm thực sự ngạc nhiên. Trong số sáu khách mời, ngoại trừ Ôn Miểu Miểu là người mới, còn lại năm người, kể cả Hạ Tuyên Như trẻ nhất, đều là những ngôi sao đình đám. Vậy mà không ai đến muộn, không có ai ra vẻ ngôi sao cả.

"Tất nhiên rồi." Kỳ Dã nhướng mày nói: "Chúng tôi đều là những người rất đúng giờ! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chúng tôi không ai đến muộn, có phải chương trình nên thưởng không?"

Lăng Lam cũng phụ họa, cười nói: "Đúng vậy, nếu không có thưởng thì có phải không hợp lý lắm không?"

"Được, được, được." Tần Cầm bất lực đồng ý: "Tôi sẽ tranh thủ phần thưởng cho mọi người từ tổ chương trình. Nhưng trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, được không?"

Nghe thấy có thể có phần thưởng, ai nấy đều lập tức hợp tác gật đầu: "Được, không vấn đề gì!"

Tần Cầm vừa lòng gật đầu. Cô đang định bắt đầu nói về nhiệm vụ của ngày hôm nay thì ánh mắt vô tình dừng lại trên mặt của Ôn Miểu Miểu. Cô lo lắng hỏi: "Miểu Miểu, em không khỏe sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Câu hỏi của Tần Cầm khiến cả nhóm thay đổi sắc mặt. Khuôn mặt nhỏ của Ôn Miểu Miểu nháy mắt đỏ thêm vài phần. Mọi người khác đều cố gắng nhịn cười.

"Không... không sao ạ..." Ôn Miểu Miểu vội lắc đầu, nghịch ngón tay, giọng nhỏ nhẹ trả lời: "Chỉ là... chỉ là..."

Nhưng cậu "chỉ là" cả nửa ngày cũng không nói tiếp được. Trời ơi, Ôn Miểu Miểu trong lòng phát điên, sao mà cậu có thể nói ra lý do xấu hổ này được chứ!

"Miểu Miểu không sao đâu." Tịch Mộ Yên bỗng nhiên lên tiếng, tiếp lời một cách chậm rãi: "Em ấy chỉ là lần đầu tiên tham gia chương trình, quá hồi hộp nên mặt mới đỏ thôi."

Tần Cầm: "?" Không phải chứ, phản ứng vòng vo vậy luôn à?!

Ôn Miểu Miểu: "......" Đây là cái lý do kỳ quặc gì vậy chứ!

Có lẽ vì nhìn thấy biểu cảm rối rắm trên mặt Ôn Miểu Miểu quá rõ ràng, Tịch Mộ Yên đến gần cậu, ghé vào tai cậu và nén cười nói nhỏ: "Miểu Miểu, cớ mà anh tìm cho em được không?"

Cái cớ này quá tệ, Ôn Miểu Miểu nghĩ thầm. Nhưng mà nếu thêm một tiền đề phía trước — Tịch Mộ Yên là người tìm cái cớ đó cho mình...

Thì nó lại hoàn toàn khác biệt.

Vì vậy, Ôn Miểu Miểu ngước đầu, liếc nhìn Tịch Mộ Yên một cái thật nhanh, rồi thật lòng trả lời: "Rất... rất tốt ạ!"

Tịch Mộ Yên nén cười, tiếp tục nói với giọng trêu chọc: "Nếu tốt rồi thì coi như anh vừa giúp em thoát khỏi tình huống khó xử đấy. Không định cảm ơn anh sao?"

Ôn Miểu Miểu vội vàng ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn... cảm ơn anh Tịch!"

"Chỉ cảm ơn bằng lời thôi à?" Tịch Mộ Yên cắn nhẹ răng, ánh mắt tinh nghịch. Với một Ôn Miểu Miểu dễ thương như vậy, hắn không thể kiềm chế được bản thân, muốn trêu chọc thêm nữa. Hắn hạ giọng, âm thanh trầm ấm, lộ rõ ý tứ chọc ghẹo: "Sao em không dựa vào người anh một lần nữa, coi như cảm ơn, được không?"

Ôn Miểu Miểu: "!"

Chuyện này... chuyện này sao có thể tính là cảm ơn được chứ!

Hơn nữa... mọi người đang nhìn mà, làm sao cậu có thể dám dựa vào Tịch Mộ Yên lần nữa!

Thấy Ôn Miểu Miểu đỏ mặt còn hơn lúc nãy, Tịch Mộ Yên cảm thấy hài lòng. Hắn đang định nói thêm câu gì đó để trêu chọc cậu nhưng khi chưa kịp mở miệng thì Ôn Miểu Miểu bỗng gật đầu.

"Anh... Anh Tịch." Ôn Miểu Miểu chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, liếc nhanh một vòng xung quanh đầy lo lắng như một con thú nhỏ, rồi rụt rè đến gần Tịch Mộ Yên. Cậu nắm lấy vạt áo hắn, nhẹ nhàng thương lượng: "Hiện tại... người đông quá, chờ tối nay về phòng... cảm ơn sau, được không?"

Rõ ràng, cậu đã coi những lời đùa giỡn của Tịch Mộ Yên là thật.

Không những coi là thật, mà còn không nhận ra Tịch Mộ Yên đang trêu cậu. Chỉ vì có quá nhiều người xung quanh nên cậu cảm thấy xấu hổ không thể làm được, mới nhẹ nhàng thương lượng với Tịch Mộ Yên, hy vọng hắn có thể nhượng bộ một chút.

Chỉ một chút thôi là đủ rồi.

Tịch Mộ Yên nhắm mắt lại, nghiến răng nói: "Miểu Miểu, đôi khi anh thật sự nghi ngờ em cố ý."

Rõ ràng là ngây thơ và ngốc nghếch, vậy mà lại dễ dàng làm tim hắn rung động, khiến lòng hắn không ngừng cảm thấy ngứa ngáy.

Ôn Miểu Miểu nghe không hiểu Tịch Mộ Yên đang nói gì, chỉ nghĩ rằng Tịch Mộ Yên đã hiểu lầm nên lo lắng vội vàng giải thích: "Không phải cố ý đâu! Thật sự là... Là tại nhiều người quá, em... em ngượng quá."

Tịch Mộ Yên hơi sững lại, sau một lúc, ngón tay của hắn khẽ cử động một chút rồi không kìm được mà nhẹ nhàng nhéo tai của Ôn Miểu Miểu, nơi đã đỏ ửng vì nóng lên và nói nhỏ: "Không phải không tin, anh biết mà, da mặt em mỏng, ngoan, đợi tối nay."

"Hai người này." Tần Cầm bất chợt lớn tiếng, giống như giáo viên chủ nhiệm thời trung học bắt gặp học sinh làm việc riêng trong giờ kiểm tra: "Này hai vị của cặp đôi "Khói sóng mù mịt" này! Có thể ngừng thì thầm vào tai nhau được không? Tôi đã nói xong nhiệm vụ rồi, hai người nghe hết chưa? Nào, thử nhắc lại cho tôi xem!"

Ôn Miểu Miểu: "!"

Nhiệm vụ đã nói xong rồi sao?!

Cậu, cậu hoàn toàn không nghe được gì cả!

Nhìn vẻ mặt hoang mang của Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên khẽ cười, không chút hoang mang nói: "Nghe xong rồi, nhiệm vụ là mỗi người tự thiết kế một đoạn ngắn từ 5-10 phút, với chủ đề "gặp gỡ lần đầu"."

Tần Cầm không ngờ Tịch Mộ Yên có khả năng làm nhiều việc cùng lúc như vậy, cô sững sờ một chút rồi nhìn vào camera trước mặt, lập tức nhân cơ hội đưa ra yêu cầu khó hơn: "Tịch ảnh đế lợi hại quá, có thể thuật lại toàn bộ những gì tôi vừa nói không?"

Yêu cầu này vừa được đưa ra, mọi người xung quanh đều hít sâu ——

Vì đoạn mà Tần Cầm vừa nói không phải là ngắn, và để thuật lại hoàn chỉnh ngay mà không có sự chuẩn bị trước thì không phải dễ dàng.

Nhưng Tịch Mộ Yên vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, thậm chí còn cười nhẹ, rồi hắn đưa ra điều kiện hỏi: "Nếu tôi thuật lại hoàn chỉnh, có được phần thưởng không?"

"Ầy, xì xầm mà còn muốn thưởng sao?" Tần Cầm lắc đầu ngao ngán: "Nói gì cũng đòi "có phần thưởng"!"

Tịch Mộ Yên lại mỉm cười, không có ý định nhượng bộ.

"Được, được, được." Tần Cầm hậm hực nói: "Anh cứ thuật lại đi, thật sự thuật lại hoàn chỉnh thì sẽ có phần thưởng!"

Nhận được sự đảm bảo chắc chắn, Tịch Mộ Yên mới thong thả mở miệng, giọng hắn rõ ràng từng chữ, tựa như phát thanh viên chuyên nghiệp: "Chào buổi sáng mọi người, hiện tại tôi sẽ công bố nhiệm vụ của ngày hôm nay. Nhiệm vụ này gọi là "Cùng người lần đầu gặp gỡ". Mỗi người, lưu ý là mỗi người chứ không phải mỗi cặp đôi, phải thiết kế một đoạn ngắn 5-10 phút với chủ đề "gặp gỡ lần đầu", cố gắng thể hiện được ý nghĩa của cuộc gặp gỡ ban đầu! Tôi không biết mỗi cặp đôi các bạn gặp nhau như thế nào, có câu chuyện nào về cuộc gặp đầu tiên hay không, có thể vui vẻ hài hước hay cũng có thể đong đầy cảm xúc, có thể là hồi ức tràn đầy hoặc cũng có thể là chút tiếc nuối. Nhưng dù câu chuyện quá khứ là gì, tôi hy vọng các bạn sẽ làm tốt nhất có thể, có thể là để hồi tưởng lại quá khứ hoặc để bù đắp cho những điều còn tiếc nuối. Tại đây, tôi chân thành mong rằng mỗi cặp đôi đều sẽ có một lần gặp gỡ hoàn hảo!"

Khi Tịch Mộ Yên vừa ngẩng đầu lên, mọi người đều im lặng, nhưng sau khi hắn nói xong, tất cả mọi người vẫn đứng im như bị bấm nút tạm dừng. Chỉ có Ôn Miểu Miểu là mỉm cười rạng rỡ, đầy tự hào.

Cậu biết, Tịch Mộ Yên lúc nào cũng giỏi như thế!

"Thầy Tịch thật đỉnh!" Sau một lúc, Tần Cầm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cô cúi xuống nhìn kịch bản trong tay và chân thành khen ngợi: "Thật sự đỉnh, không chỉ không vấp mà còn không thiếu một chữ!"

"Quá đỉnh." Kỳ Dã vẻ mặt đầy ngạc nhiên, vô tình hỏi: "Thầy Tịch thời đi học có phải học giỏi lắm không? Chắc chắn là vậy! Thầy Tịch học đại học ở đâu thế?"

Câu hỏi này thực ra rất bình thường nhưng không hiểu sao, nụ cười trên môi Tịch Mộ Yên thoáng chốc phai nhạt, hắn trả lời ngắn gọn: "Tôi học đại học ở nước ngoài."

Không để Kỳ Dã hỏi thêm chi tiết, Hạ Tuyên Như chen vào: "Tôi biết, thầy Tịch học ở Đại học Y! Một ngôi trường danh tiếng quốc tế, thầy Tịch đúng là học bá!"

Tần Cầm khoa trương "Ồ" lên một tiếng, cảm thán: "Chả trách trí nhớ tốt như vậy!"

Nhưng Tịch Mộ Yên lại không tỏ vẻ vui sướng gì trước những lời khen ngợi, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Không phải đã nói có phần thưởng sao? Là gì?"

"Phần thưởng, tất nhiên là có!" Tần Cầm vội đáp, mắt đảo một vòng, rồi đột nhiên nói: "Phần thưởng là... anh có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ về đoạn ngắn gặp gỡ với người đồng hành của anh và đối phương phải thỏa mãn yêu cầu đó, thế nào? Phần thưởng này có thú vị không?"

Nhưng Tịch Mộ Yên không hề mắc lừa, hắn chỉ cười nhẹ và nói thẳng: "Vậy thì đây không phải là phần thưởng từ chương trình, mà là từ Miểu Miểu cho tôi."

Tần Cầm bị nghẹn lời, cô cố cãi lại: "Sao lại không phải từ chương trình? Đây là chương trình tạo cơ hội cho anh, để anh có quyền yêu cầu đối với người đồng hành!"

Không biết vì sao, câu nói này lại chạm đúng điểm gì của Tịch Mộ Yên, hắn nhìn thoáng qua rồi đột nhiên hỏi: "Vậy tôi có thể chuyển phần thưởng này cho người đồng hành của tôi không?"

"Được chứ." Tần Cầm phất tay: "Phần thưởng đã trao cho anh, anh muốn chuyển cho ai cũng được."

Tịch Mộ Yên gật đầu, quay sang nhìn Ôn Miểu Miểu với ánh mắt dịu dàng: "Miểu Miểu, em có muốn đưa ra yêu cầu gì về đoạn ngắn không? Bất kỳ yêu cầu nào, anh nhất định sẽ làm hài lòng em."

"Miểu Miểu, nhanh lên!" Kỳ Dã vỗ tay reo hò, hào hứng thúc giục: "Miểu Miểu mau đề xuất yêu cầu đi!"

Những người khác cũng đồng loạt reo hò theo.

Mặt của Ôn Miểu Miểu đỏ bừng lên, thậm chí lan xuống cả cổ, cậu thầm nghĩ, may mà có cổ áo che, nếu không thì mất mặt quá!

Giữa tiếng thúc giục đầy thiện ý và ánh mắt động viên của Tịch Mộ Yên, từ "gặp gỡ lần đầu" đột nhiên lóe lên trong đầu Ôn Miểu Miểu và sau một lúc, cậu mím môi lấy hết can đảm, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn... muốn thấy anh Tịch chơi đàn guitar."

Nghe thấy yêu cầu này, Tịch Mộ Yên cũng như nhớ lại điều gì đó, mắt hắn lóe lên một chút ngạc nhiên, sau đó giọng hắn trở nên ấm áp hơn: "Được, anh sẽ chơi đàn guitar cho Miểu Miểu nghe."

Ôn Miểu Miểu đưa ra yêu cầu quá ngoan và nghiêm túc khiến những người khác không thỏa mãn, Kỳ Dã lại thúc giục: "Chị Tần, cặp đôi này có phải trao đổi với nhau không? Vậy sao không để thầy Tịch đưa ra yêu cầu ngược lại?"

Tần Cầm cũng muốn thêm phần kịch tính cho chương trình, lập tức gật đầu đồng ý: "Không vấn đề! Vậy lần này phần thưởng sẽ phá lệ, thầy Tịch, anh có muốn đưa ra yêu cầu gì với Miểu Miểu không?"

Nhưng kỳ vọng của mọi người lại thất bại khi Tịch Mộ Yên chỉ cúi đầu, nhã nhặn nói lời "Cảm ơn" rồi tiến gần tới Ôn Miểu Miểu, thì thầm một yêu cầu chỉ đủ hai người nghe thấy, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Mọi người chẳng nghe thấy gì, chỉ thấy Ôn Miểu Miểu đỏ bừng như sắp bốc khói.

Ngón tay của Ôn Miểu Miểu run run, mặt đỏ bừng đến nỗi như muốn bật máu!

Tịch Mộ Yên vừa nói gì vậy —— 

"Miểu Miểu, anh muốn thấy em nhảy."

Nhưng đó chưa phải là trọng điểm. Trọng điểm của Tịch ảnh đế là ba chữ sau —— "Mặc đồ nữ."

"Miểu Miểu, anh muốn thấy em nhảy, mặc đồ nữ, được không?"

Ôn Miểu Miểu trong lòng gào thét, cậu... cậu không thể biến thành mèo nhỏ mà chạy trốn được sao!

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tịch, một Alpha mỗi ngày đều tìm cách mơ tưởng bà xã xinh đẹp của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play