Tịch Mộ Yên ban đầu chỉ vô thức liếc qua màn hình điện thoại nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn dừng lại. Bởi vì trên màn hình hiện lên hình ảnh... thật ra là chính hắn. Lúc đầu, Tịch Mộ Yên còn tưởng mình đang soi gương.
Ngay sau đó, khi nhận ra điều gì đang xảy ra, khóe môi của Tịch Mộ Yên nhếch lên rồi càng nhếch cao hơn. Hắn cầm chiếc điện thoại đang phát hình ảnh gợi cảm của mình, từng bước tiến về phía Ôn Miểu Miểu, sau đó đưa điện thoại trả lại cho cậu.
Ôn Miểu Miểu khẽ run rẩy hàng mi, ngón tay xiết chặt lại, không dám đưa tay ra nhận điện thoại.
Tịch Mộ Yên cuối cùng không nhịn được mà bật cười, hắn tạm thời khóa màn hình điện thoại của Ôn Miểu Miểu rồi đặt nó lên bàn. Sau đó, hắn cúi xuống, ghé sát vào tai Ôn Miểu Miểu, cố tình hạ giọng: "Miểu Miểu à, anh ở ngay đây mà, vừa thấy vừa chạm được, cần gì phải xem mấy video không thực tế thế này?"
Ôn Miểu Miểu nghi ngờ rằng Tịch Mộ Yên cố ý, bởi vì khi hắn nhấn mạnh ba chữ "chạm được", rõ ràng có ý trêu chọc!
Nhưng làm sao cậu dám thực sự chạm vào Tịch Mộ Yên!
Môi của Ôn Miểu Miểu run rẩy, cậu gần như đình trệ suy nghĩ, cố gắng tìm cách giải thích cho mình...
Nhưng Ôn Miểu Miểu không biết làm thế nào để biện minh, bởi vì... cậu thực sự thích xem những video như thế này của Tịch Mộ Yên!
Dáng người của Tịch Mộ Yên quá hoàn hảo, hắn giống như một biểu tượng của sự quyến rũ đang di chuyển!
Không ngờ ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu thì Ôn Miểu Miểu thì nghe Tịch Mộ Yên hỏi tiếp: "Miểu Miểu, em thấy sao? Dáng người của anh hiện tại tốt hơn, hay trong video tốt hơn?"
Ôn Miểu Miểu: "!"
Cứu tôi với, chẳng lẽ Tịch Mộ Yên có khả năng đọc tâm trí sao!
Ôn Miểu Miểu không thể nhịn được mà len lén ngẩng đầu lên liếc Tịch Mộ Yên nhưng lại đúng lúc nhìn thấy ngón tay thon dài của Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng lướt qua cơ bụng của mình!
Ôn Miểu Miểu như bị sốc, nhanh chóng cúi đầu xuống, còn lùi lại một bước theo bản năng.
Nhưng Tịch Mộ Yên không buông tha, tiếp tục hỏi: "Miểu Miểu, sao không trả lời?"
Ôn Miểu Miểu cố gắng nhéo mạnh vào tay để ép mình tỉnh táo lại, cuối cùng lúng túng nói ra một câu từ cổ họng: "Đều... đều tốt, lúc nào cũng tốt!"
Giọng nói của cậu như một chú mèo nhỏ đang rên rỉ, còn cố tình né tránh từ "dáng người".
Tịch Mộ Yên nén cười, tiếp tục dấn thêm: "Vậy em vừa xem nhiều ảnh như thế, thích nhất là ảnh nào?"
Ôn Miểu Miểu nắm chặt vạt áo, cố gắng vượt qua sự xấu hổ để nói thật: "Đều... đều thích."
Nhưng Tịch Mộ Yên không hài lòng với câu trả lời đó. Hắn "chậc" một tiếng nhẹ, cố ý nói: "Câu trả lời này có vẻ qua loa quá, hay là em thật sự thích anh lúc này hơn?"
Lúc này... chẳng phải là không mặc gì sao!
Cả người Ôn Miểu Miểu lại nóng bừng lên, cậu giơ tay lên lắc đầu liên tục, sợ rằng Tịch Mộ Yên nghĩ cậu là kẻ háo sắc.
Sau một lúc lâu, Ôn Miểu Miểu cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời: "Áo khoác... Em thích bức ảnh anh mặc áo khoác đại diện cho hãng xe!"
Tịch Mộ Yên làm đại diện cho nhiều nhãn hàng lớn trên toàn thế giới, một trong số đó là một thương hiệu xe nổi tiếng. Trong ảnh, hắn mặc một chiếc áo khoác mang phong cách Punk trên một chiếc xe máy khủng. Trong video cắt ghép cũng có hình ảnh này, tạo cảm giác rất khác so với hình ảnh lịch lãm thường ngày của Tịch Mộ Yên. Bức ảnh này thể hiện rõ sự mạnh mẽ, cuốn hút của một Alpha hàng đầu, gần như có thể phá vỡ màn hình.
Nghe xong câu trả lời của Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên biểu cảm trở nên kỳ lạ, hắn thì thầm: "Không ngờ Miểu Miểu lại thích kiểu đó..."
Ôn Miểu Miểu không nghe rõ nên hỏi lại: "Anh vừa nói gì thế, thầy Tịch?"
"Không có gì." Tịch Mộ Yên mỉm cười, quay lại với vẻ mặt hiền lành nói: "Nhớ nhé, lần sau anh sẽ mặc như thế cho em xem."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Còn có chuyện tốt thế này sao?!
Cậu lơ mơ gật đầu, người vẫn đứng đó bất động.
"Thôi, không đùa nữa." Tịch Mộ Yên cười nói: "Mau đi tắm đi, tắm xong rồi về ngủ."
Khi Tịch Mộ Yên nhắc, Ôn Miểu Miểu mới nhớ mình còn chưa tắm. Cậu đứng ngơ ngác một lúc, sau đó nhanh chóng đáp lại: "Dạ!" rồi lấy đồ dùng đi tắm, cúi đầu chạy ra khỏi phòng.
Cậu chạy vội đến mức làm rơi một thứ gì đó mà không hề hay biết.
Sau khi chạy ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại, Ôn Miểu Miểu cẩn thận bước xuống cầu thang, đi đến phòng tắm ở tầng hai.
Cửa phòng tắm và đèn đều đã mở, rõ ràng Tịch Mộ Yên cố tình để sẵn cho cậu dùng. Ôn Miểu Miểu đang định bước vào, nhưng lại dừng chân.
Cậu cảm thấy như mình đang bước vào lãnh địa riêng của Tịch Mộ Yên, căn phòng tắm này như thể ngập tràn mùi hương của hắn làm cậu ngượng ngùng.
Cuối cùng, Ôn Miểu Miểu bước vào, cảm thấy như bị vây quanh bởi hương thơm Brandy của Tịch Mộ Yên. Cậu đỏ mặt và nghĩ rằng mình sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào khi ở cạnh hắn.
Vì không phải nhà mình và không có bồn tắm, Ôn Miểu Miểu tắm rất nhanh, chỉ mất mười lăm phút, rồi cậu tắt vòi hoa sen.
Khi tiếng nước ngừng, Ôn Miểu Miểu nhanh chóng lau khô người và mặc áo ngủ.
Chỉ cần dán lại miếng dán tuyến thể là có thể về phòng rồi.
Ôn Miểu Miểu tìm kiếm trong túi ngủ, nhưng... miếng dán tuyến thể... đâu mất rồi?!
Ôn Miểu Miểu cố gắng nhớ lại. Trước đó cậu đã cẩn thận lấy miếng dán tuyến thể mới từ vali ra nhưng tại sao bây giờ lại không tìm thấy nữa?
Ánh mắt cậu đảo khắp phòng tắm nhưng vẫn không thấy bóng dáng miếng dán. Ôn Miểu Miểu lo lắng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không biết phải làm sao cho ổn đây?!
Tuy nhiên, trước khi Ôn Miểu Miểu kịp nghĩ ra cách giải quyết, cửa phòng tắm bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
Ôn Miểu Miểu sững lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của Tịch Mộ Yên vang lên: "Miểu Miểu, là anh đây. Anh mang miếng dán tuyến thể đến cho em, lúc nãy nó rơi trên sàn phòng, anh vừa thấy."
Cả người Ôn Miểu Miểu ngay lập tức cứng đờ, nhiệt độ vừa hạ xuống một chút lập tức bốc lên trở lại.
Cậu giơ tay đập nhẹ vào trán mình, hít một hơi sâu, sau đó mới mở hé cửa phòng tắm ra một chút.
"Cảm ơn... cảm ơn thầy Tịch." Ôn Miểu Miểu nói, giọng nói chứa đầy sự ngại ngùng và tự trách, tay cậu run run nhận lấy miếng dán từ Tịch Mộ Yên: "Làm phiền thầy rồi..."
"Không có gì." Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng đáp, cắt ngang lời khách sáo của Ôn Miểu Miểu, giọng điệu như đùa cợt: "Không phải trước kia em đều gọi anh là anh Tịch sao, sao bây giờ lại gọi là thầy Tịch?"
Ôn Miểu Miểu suýt chút nữa làm rơi miếng dán, cậu mím môi, không nói gì.
"Miểu Miểu, em biết không?" Tịch Mộ Yên giọng nói chậm rãi, gần như trêu chọc: "Nghe em gọi anh là thầy Tịch thật mới lạ. Đặc biệt là trước máy quay, khi chương trình phát sóng, cả nước đều sẽ nghe em gọi anh như vậy. Mọi người sẽ nghĩ rằng chúng ta không có chút cảm giác cặp đôi nào đâu."
Ôn Miểu Miểu hoảng hốt nghĩ, cặp đôi của họ... vốn dĩ không thật mà?
Nhưng ngay sau đó, cậu cũng hiểu ra vấn đề. Tịch Mộ Yên là một diễn viên rất chuyên nghiệp, nên dù là trong chương trình thực tế không có kịch bản, hắn vẫn cố gắng diễn sao cho chân thật nhất.
Nếu Tịch Mộ Yên đã chuyên nghiệp đến vậy, cậu sao có thể không hợp tác chứ?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ôn Miểu Miểu bình tĩnh lại một chút, nhỏ giọng đáp: "Em hiểu rồi, Tịch... anh Tịch."
Ôn Miểu Miểu không thể biết rằng bên ngoài cánh cửa, đáy mắt Tịch Mộ Yên thoáng qua một tia cười đầy tính toán.
"Giỏi lắm." Tịch Mộ Yên nói bằng giọng điệu vẫn tự nhiên: "Về sau cứ gọi như vậy nhé, nhớ chưa?"
Ôn Miểu Miểu theo phản xạ gật đầu, nhưng sau đó nhận ra Tịch Mộ Yên không nhìn thấy, vội vàng đáp: "Em nhớ rồi."
Vừa nói chuyện với Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu vừa dán miếng dán tuyến thể lên sau gáy.
Không biết có phải vì miếng dán này do Tịch Mộ Yên đưa mà cảm giác dán lên cổ lần này không mát lạnh như thường lệ mà thay vào đó là cảm giác nong nóng.
Sau khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Ôn Miểu Miểu cuối cùng cũng mở cửa phòng tắm ra.
Khoảnh khắc Ôn Miểu Miểu xuất hiện, đáy mắt Tịch Mộ Yên thoáng tối sầm lại.
Rõ ràng Ôn Miểu Miểu đang mặc một bộ đồ ngủ dài tay kín đáo, còn thêu hình quả nho nhỏ xinh, chỉ có một chút da trắng mịn ở cổ và chiếc hầu kết nhỏ bé lộ ra, ngay cả xương quai xanh cũng chỉ ẩn hiện. Nhưng đôi mắt long lanh như bị hơi nước làm mờ cùng khuôn mặt ửng đỏ của cậu lại toát ra một nét quyến rũ tự nhiên không ngờ.
Thật dễ dàng để bị cậu mê hoặc.
Tịch Mộ Yên đứng trong bóng tối ở hành lang và bóng tối che giấu hoàn hảo những cảm xúc không nên có trong đôi mắt hắn.
Sau một lúc lâu, Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng nuốt một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, không tiết lộ chút cảm xúc nào: "Dán xong chưa? Lên phòng thôi. Vừa nãy Tần Cầm đã nhắn tin nói rằng đoàn làm phim không chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, chúng ta tự lo liệu. 8 giờ sáng mai tập hợp đúng giờ."
Ôn Miểu Miểu tự nhiên không hề biết gì về những suy nghĩ trong lòng Tịch Mộ Yên, cậu ngoan ngoãn đáp: "Vâng." rồi cùng Tịch Mộ Yên đi lên lầu, trong lòng thầm tính sáng mai sẽ dậy sớm xuống bếp tìm nguyên liệu để chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho Tịch Mộ Yên.
Sau khi về phòng, Tịch Mộ Yên không làm phiền Ôn Miểu Miểu nữa. Hắn chỉ liếc nhìn mái tóc vẫn còn ướt của cậu rồi dời ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ lên mép giường nói: "Lại đây, để anh sấy tóc cho."
Ôn Miểu Miểu vừa định cài đặt báo thức, nghe Tịch Mộ Yên nói thì sững lại, sau đó liên tục từ chối: "Không, không cần đâu, em tự sấy là được rồi, không cần làm phiền anh!"
Tịch Mộ Yên vốn dĩ đã đang kiềm chế, nghe Ôn Miểu Miểu không hợp tác, hắn không nhịn được mà bật cười: "Chỉ là sấy tóc thôi, em trốn gì chứ? Sợ anh ăn em sao?"
Ôn Miểu Miểu ngẩn người, đầu óc rối loạn.
Ăn? Ăn gì chứ?
Thấy cậu chỉ đứng đó không nói gì, Tịch Mộ Yên càng đùa dai: "Miểu Miểu, em cứ đứng đó bất động là muốn anh qua ôm em lại đây sao?"
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Tai cậu đỏ ửng, cúi đầu đi đến mép giường ngồi xuống.
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch, chỉ nói mà không làm, sao không đi mà ôm luôn đi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT