Tiêu Văn Yến còn nhỏ tuổi, nhìn thấy ánh mắt ưu thương và quan tâm của mẫu thân mình, vội vàng bỏ tay xuống, mỉm cười: “Mẫu thân, con không đau đâu…”

“Con là đứa con ngoan của ta.” Khương thị lập tức ôm lấy nhi tử nói.

Trong phòng là một mảnh mẫu từ tử hiếu, bên ngoài gió táp mưa sa.

Chuyện xử trí Điền quản gia giằng cho không xong, hai phu thê ai cũng không chịu lùi bước, đều không chịu há miệng nói lời nào.

Liên tiếp mấy ngày, bầu không khí trong Tiêu gia trầm thấp.

Tiêu Vân Chước cũng chỉ ngồi xem trận chiến, hoàn toàn không có ý định tham dự vào.

Thậm chí còn thành thật hơn, cả ngày ở trong phòng không chạy ra ngoài nữa.

Chỉ chớp mắt đã đến cuối năm.

Mạnh Vịnh Tư gửi thư đến cho nàng, đi kèm với thư là một phần tiền xem quẻ của cô nãi nãi Mạnh gia, cũng không nhiều, chỉ là một ít bạc vụn.

Trong thư còn nói cô nãi nãi Mạnh gia bệnh nặng, ngày nào cũng la hết, nói là rất khó hầu hạ nên hạ nhân đã bỏ chạy mấy đợt rồi. Bởi vì là bệnh nan y nên con cháu trong nhà đang chờ để treo lụa trắng rồi, Mạnh Hầu gia cũng đi tới thăm một lần, nhưng bị cô nãi nãi Mạnh gia mắng cho một trận…

Mạnh Hầu gia cũng rất tức giận, cảm thấy cô cô này không nói đạo lý…

Còn nói Mạnh Hầu gia và Mạnh tiểu công tử mấy ngày nay rất hòa thuận, thân thể cốt cách Mạnh Bình Tĩnh càng ngày càng rắn chắc hơn, nhất là từ lúc bên người tiểu công tử có thêm mấy tráng sĩ hộ vệ, nhiều lần biến nguy thành an, Mạnh Vịnh Tư lại càng thêm cảm tạ.

Mạnh Vịnh Tư cũng cho người đưa tới cho nàng một ít quà Tết, lễ vật cũng không phải là quá quý giá, đều là một ít đồ chơi của mấy tiểu cô nương.

Giờ phút này, Tiêu Vân Chước đang bận rộn đóng gói mấy bình hương cao hoa mai vừa mới làm để gửi tặng lại cho Mạnh Vịnh Tư, có qua có lại.

Cũng không thể cứ dùng bùa chú để hoàn lễ được, dù sao thì vẽ bùa rất hao phí tinh lực.

“Đại tiểu thư, biểu tiểu thư tới.” Tiêu Vân Chước đang cẩn thận đổ sáp vào ống sứ thì Đông Trì bước vào bẩm báo.

Tiêu Vân Chước đặt đồ trong tay xuống: “Cho nàng ta vào đi.”

Khương Nguyên chậm rãi bước tới, khuôn mặt ôn hòa dịu dàng, vừa bước vào nhìn thấy Tiêu Vân Chước càng cười thanh nhã hơn, như thể nhìn thấy bằng hữu thân thiết, dịu dàng bước tới.

Nàng ta giao lại lò sưởi tay ấm áp cho nha hoàn bên cạnh, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay Tiêu Vân Chước.

“Biểu tỷ, sao tỷ cứ cả ngày ngồi trong nhà thế, sao lại không tìm ta chơi? Chẳng lẽ không thích ta à?” Khương Nguyên giở giọng nịnh nọt.

Tiêu Vân Chước giật nảy mình.

Quả nhiên nàng vẫn thích người c.h.ế.t hơn.

Mấy quỷ hồn đó thấy nàng nếu không phải như nhìn thấy đồ ăn ngon thì chính như là nhìn thấy đại ân nhân, có nhiều mong cầu nên rất dứt khoát thẳng thắn, cũng giống như nữ quỷ mà hai ngày trước nàng mới mang về từ Mạnh gia, mấy ngày nay chỉ cần có cơ hội liền xông thẳng về phía nàng nhe răng trợn mắt, mục đích rõ ràng thẳng thắn, nhìn thuận mắt hơn so với biểu muội trước mặt nhiều.

Tiêu Vân Chước rút mạnh tay mình ra.

“Nói chuyện thì cứ nói, đừng có động tay động chân.” Tiêu Vân Chước cực kỳ bài xích.

Khương Nguyên có vẻ thất vọng, ánh mắt lộ ra dáng vẻ mất mát, nói khẽ: “Trong phòng biểu tỷ có mùi hoa mai thoang thoảng, thơm mà không nồng, không biết là lấy đồ tốt này ở đâu? Có thể cho muội muội một ít không?”

Đương nhiên nàng ta biết Tiêu Vân Chước có thể tự làm ra hương cao.

Trước đó mấy ngày, hoa mai trong nhà đã bị nàng vặt sạch.

“Ngươi chắc chắn là mình muốn dùng?” Tiêu Vân Chước có chút không nói nên lời nhìn nàng ta: “Thứ đang dùng trên người ngươi chính là Đoạt Xuân Hương, có thể khiến người ta ngửi thấy mùi thơm trăm hoa đua nở giữa mùa đông giá rét. Thứ này trong kinh thành không làm ra được nên giá cả rất đắt đỏ, nếu ngươi thật sự không thích Đoạt Xuân Hương trong tay thì sao không lấy ra đổi với Mai Hương Cao của ta, ta không ngại đâu.”

“…” Khương Nguyên sửng sốt: “Biểu tỷ… tỷ cũng biết Đoạt Xuân Hương sao? Xem ra cũng không phải tỷ vất vả kiếm ăn nhiều năm như vậy…”

Dân chúng bình thường khi ngửi thấy mùi này nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng “thơm quá” thôi!

Lúc này nàng ta thật sự càng thêm tò mò, rốt cuộc trước kia Tiêu Vân Chước sống cuộc sống như thế nào?

Cô phụ và đại biểu ca đều cảm thấy nàng vừa vất vả vừa đáng thương, nhưng người thực sự đáng thương có thể mang theo nhiều vàng bạc tài bảo như vậy sao? Có thể để cho bố phường Cao Thăng đưa tới nhiều thứ đồ như vậy à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play