Tâm nguyện của Càn Hòa Đế là sống lâu hơn hai vị hoàng đế phía trước, ngồi trên vị trí này khoảng ba mươi năm. Sau khi chết, bất luận công tích như thế nào, chỉ ở phương diện tuổi tác đã được một nét bút chói mắt.
Kết quả hiện tại lại nói cho ông ta rằng cầu mưa sẽ làm tổn thương mệnh?
Khuôn mặt ông ta cũng xoắn xuýt.
“Vậy trẫm có thể sống bao lâu?”Càn Hòa Đế vô cùng đau lòng hỏi.
“Bệ hạ, trong hoàng tộc có mệnh số cực quý, thọ mệnh này thế nào vi thần không thể tính ra được.” Tiêu Vân Chước hết sức áy náy, bày tỏ mình vô năng, sau đó lại chuyển giọng nói: “Nhưng... bệ hạ là đế vương, bệ hạ cứu vớt vạn dân, ắt sẽ được thiên đạo khoan dung. Hơn nữa ngài còn làm minh quân, có lẽ cũng có thể cứu vãn những tổn thương này... chỉ cần bệ hạ thả lỏng tinh thần là được...”
“Ngươi lại lừa trẫm.” Càn Hòa Đế thở dài.
Cái gì mà thả lỏng tinh thần? Làm hoàng đế, ai mà có thể thả lỏng cho được?
Năm nay tóc ông ta đã bạc đi nhiều lắm rồi!
Nhưng không đi cầu mưa, ông ta cũng đau lòng. Lăng Tây cẩu tặc nhân cơ hội làm loạn, ông trời giống như đang hướng về tên cẩu tặc kia, liên tiếp giáng thiên tai khiến tên cẩu tặc kia đắc ý!
“Tế thiên! Để Lễ bộ chuẩn bị...” Ngoài miệng Càn Hòa Đế nói vậy, nhưng cũng có chút uể oải: “Tiêu thiếu giám ngươi...”
Nói tới đây, Càn Hòa Đế đột nhiên cảm thấy cũng không quá thỏa đáng.
Một thiếu giám, lại đi chủ trì đại sự tế thiên? Nghe giống như làm ẩu làm tả.
Mà Tiêu Vân Chước này liên tiếp dự đoán được không ít chuyện, danh vọng trong dân gian cũng cực cao...
“Tiêu Vân Chước, trẫm phong ngươi làm quốc sư, quản lý mọi việc của Ti Thiên Đài. Kể từ hôm nay, ngươi và Lễ bộ cùng sắp xếp công việc tế thiên, càng nhanh càng tốt. Nếu lần tế thiên này cầu được mưa to, trẫm nhất định sẽ hậu thưởng cho ngươi!” Càn Hòa Đế nói thẳng.
Ông ta ngồi trên vị trí này xem như không thắng được bậc cha chú, nhưng Đại Ngụy không thể bắt đầu suy bại trong tay ông ta.
Đại Ngụy đây mới chỉ là đời thứ ba a!
“Thần lĩnh chỉ.” Tiêu Vân Chước rất dứt khoát.
Cầu mưa đối với Tiêu Vân Chước mà nói là chuyện trong tầm tay. Nếu chỉ dựa vào bản lĩnh và cái mạng nhỏ của bản thân nàng, chỉ có thể khiến kinh thành đổ mưa một hồi mà thôi. Thể chất của nàng kém, vừa không muốn chết như sư phụ và Sở môn chủ, nhưng cũng muốn dân chúng gặp thiên tai kia làm chút gì đó, cho nên để bệ hạ ban bố thánh chỉ cầu mưa là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, nếu muốn cầu mưa, cho dù nàng có công đức thâm hậu cũng phải có bệ hạ ở đây.
Công lao và lòng dân lớn như vậy, nàng cũng không muốn gánh vác.
Sở dĩ bệ hạ nhớ tới đàn Cửu Tiêu, đương nhiên cũng là nàng lan truyền chút tin tức, được triều thần biết sau đó nhắc nhở.
Lễ bộ đã chuẩn bị xong hết thảy, Tiêu Vân Chước tính toán chọn ngày thích hợp, sau đó truyền ra tin tức muốn tế thiên cầu mưa.
Mấy ngày sau, Tiêu Vân Chước ở trên tế đàn tấu vang Cửu Tiêu.
Tiêu Vân Chước trực tiếp vẽ bùa mời thần giáng mưa cũng được, nhưng trên đàn Cửu Tiêu vốn có chú văn, hơn nữa cũng đã đi cùng năm tháng, được người người tín ngưỡng. Mà chuyện cầu mưa này nó đã từng làm, làm lại một lần hiển nhiên cũng sẽ dễ dàng hơn chút.
Giờ lành cầu mưa vừa đến, tiếng chuông vang lên, trên đường cái kinh thành, dân chúng cũng đều hướng lên trời mà bái.
Tiêu Vân Chước đứng bên cạnh Càn Hòa Đế, sau khi dâng hương thì ngồi trở lại bên cạnh đàn, bắt đầu đàn tấu âm thanh cầu mưa. Tiếng đàn vang lên, trong miệng cũng niệm chú ngữ, chú văn trên đàn trong mắt nàng phảng phất lấp lánh hào quang theo âm luật tràn vào chín tầng trời.
Càn Hòa Đế cũng nâng chú văn cầu mưa, đọc theo chú văn mà Tiêu Vân Chước đã dạy trước đó.
Âm lên, gió động.
Tiếng đàn phát ra càng thêm kịch liệt, bầu trời tựa như có các cụm mây đánh nhau, chẳng biết lúc nào một tiếng sấm đã vang lên.
Sắc trời dần tối.
Lá cây rung động “Ào ào”.
Để bày tỏ thành ý, quá trình cầu mưa kéo dài ba ngày, ngày nào cũng âm u. Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba mới có mưa phùn lất phất bay, một canh giờ sau, mưa to ập xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT