“Bản lĩnh trên người ngươi quả thật có liên quan tới Thần Ẩn Môn ta, nhưng hẳn ngươi trộm được phải không? Chắc chắn ngươi chưa từng bái sư.” Tiêu Vân Chước lại bồi thêm một câu.
Thốt ra lời này, đồng tử Cổ thần y run lên.
“Ngươi không nói... lão phu cũng gần như quên mất.” Cổ thần y âm u nói một câu: “Lão phu... Đúng là một tên trộm...”
Nhớ năm đó, nhà ông ta rất nghèo.
Người nhà bán ông ta cho tiệm thuốc làm dược đồng, ngày ngày khổ luyện bốc thuốc. Ông ta cũng cảm thấy hứng thú với hành y chữa bệnh, học trộm một số điều. Có lẽ là thiên phú của ông ta quá tốt, cho nên tiến bộ thần tốc, không đến hai mươi tuổi đã từ dược đồng trở thành đại phu tọa đường.
Ngày đó, trong thành có một thần y đến chữa bệnh từ thiện.
Thần y kia rất lợi hại, bất kỳ nghi nan tạp chứng gì đến tay người đó đều không thành vấn đề, người người đều nói người đó là Phật sống đoạt mệnh từ trong tay Diêm Vương.
Nghe nói người này hào phóng, nguyện ý chỉ điểm đồng hành. Trong lúc nhất thời, tất cả đại phu trong thành đều muốn kết giao một phen, ông ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng đối phương cũng không phải là người biết gì nói nấy, có một vài bản lĩnh quan trọng thì đối phương xưa nay không nhiều lời, nói là có vài phương thuốc quá mạnh, nếu kinh nghiệm không đủ chỉ sợ sẽ hại người, cho nên không thể dùng linh tinh.
Nhưng ông ta muốn học, ông ta muốn trở thành thiên hạ đệ nhất thần y, được người người săn đón, có phú quý, vinh hoa làm chỗ dựa vững chắc.
Ngày ngày ông ta đi theo người nọ, đối phương đi đâu ông ta đi đó. Người nọ luôn lắc đầu nhìn ông ta, không biết cảm thấy không hài lòng với ông ta ở chỗ nào mà không muốn nhận ông ta làm đồ đệ, thậm chí còn nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi ông ta đi.
Ông ta đi theo đối phương năm năm, năm năm này, đối phương vẫn thờ ơ như cũ!
Nhưng ông ta không đợi được, ông ta không muốn đợi đến lúc mình bốn mươi năm mươi tuổi mới đạt được công thành danh toại, vậy thì quá muộn!
Lúc ấy, ông ta thật sự rất oán hận, oán hận đối phương ý chí sắt đá, oán hận đối phương giả nhân giả nghĩa...
Đó là lần đầu tiên ông ta tính toán người khác.
Lúc ấy người nọ đang chữa trị cho một người bị sốt cao và bị phát ban, còn ông ta lại lén lút báo cho dân chúng trong thôn, kích động nhân tâm, thành công khiến dân chúng trong đêm khuya lén lút thiêu c.h.ế.t người nọ và cả người bệnh.
Ông ta cầm tay nải của người nọ, tìm được khế thư vật ký gửi, lại dùng khế thư kia tìm được một rương thư tịch người nọ gửi lại, bên trong là y thư, y án, y phương.
Ông ta cũng không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn đó.
Lại năm năm khổ học, năm năm sau, ông ta công thành danh toại cưới vợ sinh con, hết thảy trôi chảy.
Nhưng khi tất cả mọi thứ đều có, ông ta lại cảm thấy áy náy, rốt cuộc thì mình cũng đã g.i.ế.c người. Cho nên ông ta mới nghĩ, đời này ông ta nhất định phải làm nhiều chuyện tốt, chuộc tội nhiều hơn. Bởi vậy ông ta bắt đầu du tẩu khắp bốn phương, cứu người tích đức khắp nơi, nhất là sau đó nhi tử và con dâu gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết. Khi ông ta chỉ còn lại một người thân là cháu trai, ông ta càng hoảng hốt cảm thấy, đó là ông trời đang trách cứ mình.
Ông ta dẫn theo cháu trai hối hả ngược xuôi, nghe nói Lăng Tây Vương bệnh nặng, ông ta liền tự đề cử mình...
Nhưng kể từ đó, ông ta lại phạm phải tội nặng hơn.
Có lẽ biết mình sống không được, Cổ thần y cũng nói ra tất cả quá khứ của mình trong đời.
Tiêu Vân Chước nghe vậy lại chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Ngươi đi theo Lăng Tây Vương, thật sự là vì chuộc tội cứu người hay là vẫn cảm thấy một khi chữa khỏi chứng bệnh cho Lăng Tây Vương là có thể một bước lên trời, từ nay về sau nổi danh thiên hạ, không ai có thể sánh với ngươi?” Tiêu Vân Chước châm chọc một tiếng: “Chỉ tiếc, ác nhân như ngươi lại gặp phải người ác hơn, cho nên mặc dù ngươi được danh tiếng, nhưng cả đời lại không có tự do.”
Cổ thần y ngẩng đầu nhìn nàng.
Nói không sai...
Chỉ là người đã già, đến tình trạng hiện tại sao có thể thừa nhận bản thân còn thiếu sót, luôn nghĩ rằng việc mình làm chuyện ác cũng là có nguyên do.
Mấy năm nay ông ta vừa nối giáo cho giặc vừa lòng mang áy náy.
Áy náy lâu ngày, ngay cả chính ông ta cũng quên mất ông ta làm sao mới có được một thân bản lĩnh này.
Cổ thần y chậm rãi nở nụ cười: “Là thiện hay ác thì đã sao? Cháu trai của ta cũng có thiên phú hành y cực kỳ cao giống như ta. Mấy năm nay, mỗi năm ta thỉnh thoảng được gặp hắn vài lần, sở học cả đời cũng đều giao cho hắn. Cho dù ta c.h.ế.t đi, tương lai... Lăng Tây Vương đắc thế, cháu trai của ta vẫn sẽ là thần y đệ nhất thiên hạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT