Có người của quan phủ đưa nàng ấy trở về, cũng có nghĩa là nàng ấy là người được Tiêu đại nhân nhớ kỹ!
Cho dù nàng ấy không được chọn thì cũng có thể nhân cơ hội này hù dọa nãi nãi và cha nương. Cứ như vậy, người trong nhà sẽ không có lá gan lớn đến mức dám trực tiếp bán nàng ấy, mà nàng ấy cũng có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn để mưu đồ cho mình!
Quan Thụy Nguyệt lui xuống, Tiêu Vân Chước tiếp tục chọn người.
Lại hỏi thêm rất nhiều vấn đề, thuận tiện cho nàng hiểu rõ tâm tính của những người này.
Đến chạng vạng tối, mới xác định ra mười hai người phù hợp với yêu cầu của Tiêu Vân Chước.
Trong những người này, chỉ có người là dân gian tử đệ, còn lại, phần lớn là người từ đạo quán ngoài thành tới, tuổi đều khoảng mười bốn đến hai mươi hai tuổi. Sau một phen kiểm tra, Tiêu Vân Chước phát hiện Lưu Phi Yến xem như là người có thiên phú cao nhất, nhưng nàng ấy cũng có nhược điểm rõ ràng nhất, đó chính là... không biết được mấy chữ.
Mặc dù nhà nàng ấy không nghèo, nhưng lại là cô nương, cha nương Lưu Phi Yến căn bản không cân nhắc đến việc để nàng ấy đọc sách.
Người này có thể thi tuyển Tinh quan cũng là lén lút mà tới. Nhưng lúc này được chọn, người nhà nàng ấy cho dù có to gan hơn nữa cũng không dám trêu đùa quan nha, nhất định không dám nhiều lời.
Lưu Phi Yến lớn như vậy rồi, dùng hết sức học chữ cũng không mất bao lâu, Tiêu Vân Chước cũng không nóng nảy.
Bận rộn mấy ngày nay, nữ quan của Ti Thiên Đài trực tiếp tăng thêm sáu người, cũng khiến người ta chú ý.
Những tinh quan trước kia càng thêm hiếu kỳ đối với những người mới tới này, cũng có bất mãn, không phải vụng trộm đến xem các nàng thì chính là dùng chút thủ đoạn ngáng chân. Dù sao vị trí Tinh quan chỉ có chừng đó, có người đến, nói không chừng sẽ có người bởi vậy bị đưa đi.
Nhưng lần này người được chọn đều có tâm tính ổn trọng, một phần trong đó còn đi ra từ đạo quán, thái độ thong dong, khiến người ta không tìm ra lỗi. Hơn nữa bọn họ lại ngày ngày cầm tinh đồ do Tiêu Vân Chước phát ra để học tập, căn bản không rảnh để ứng phó với lời đàm tiếu của người ngoài.
Cứ như vậy, những người này cưỡng ép ở lại Ti Thiên Đài.
Sau khi gió ngừng thổi, sắc trời dường như đã khôi phục bình thường.
Tiêu Vân Chước cũng không đi Độ Linh Các, cuối cùng cũng về nhà nhìn một chút.
Vốn dĩ nàng định dạy Tiêu Văn Yến tập võ, nhưng bây giờ làm quan, ngược lại không có thời gian, cho nên bây giờ Tiêu Văn Yến lại rơi vào tay phụ thân huynh trưởng. Nửa tháng đầu ở nhà luyện võ, làm bài tập của Hoắc phu tử, nửa tháng sau trở về thư viện học thêm kiến thức mới, khuôn mặt có thêm không ít khổ sở.
Đại ca và Hoa cô nương đã bắt đầu tiến hành các bước đính hôn, đều do lão thái thái sắp xếp.
Trong kinh khôi phục nguyên trạng, cũng nhiều hơn rất nhiều ý mừng, các nhà cũng bắt đầu chuẩn bị các loại yến hội.
Bệ hạ tức giận Nhị vương gia và Tam vương gia không ít ngày, nhưng gần đây Nhị vương phi lại truyền đến tin tức mang thai. Tin tức này truyền vào trong cung, bệ hạ vui mừng, rút cấm túc của hai người, còn bảo Nhị vương gia rảnh rỗi dẫn vương phi đi giải sầu.
Nhị vương gia tuy rằng náo ra trò cười, nhưng ở phương diện con nối dõi, lại là người không chịu thua kém nhất.
Trưởng tử Việt vương điện hạ của Trung cung cũng chỉ có một nữ nhi, hơn nữa thân thể này của hắn sau này chỉ sợ cũng khó có thể sinh thêm nữa. Tam vương gia, Tứ vương gia lại mới đính hôn, duy chỉ có Nhị vương gia sinh cho bệ hạ một hoàng tôn.
Thân thể Đại hoàng tôn rắn chắc, hiện giờ nhị vương phi lại có thai, nếu lại sinh con, địa vị Nhị vương gia càng vượt qua tất cả huynh đệ.
Cũng bởi vậy, Nhị vương gia vô cùng coi trọng cái thai này.
Trước kia cũng không thấy hắn đặc biệt yêu mến vương phi, nhưng hôm nay ba ngày hai bữa bảo người ta chuẩn bị các loại đồ ăn, ngày ngày xem mạch, đột nhiên trở thành phu quân tốt trong mắt thế nhân. Nhất thời, đều khiến người bên ngoài ghen tỵ.
Nhị vương phi mang thai, không tiện tổ chức yến tiệc, Nhị vương gia lại muốn khoe khoang năng lực của mình, cho nên yến hội này liền làm ở Quản gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT