Hiện tại Tiêu Văn Dũ hơi choáng.

Vào lúc tiến vào cửa Hoắc gia, hắn có một ít hưng phấn.

Thật vất vả mới tìm được người, ngay cả báo thù cũng đã có phương hướng, nhưng bây giờ...

Nếu như báo thù phải dùng sự yên ổn của thiên hạ để đổi lấy, vậy ai có thể cao hứng cho nổi?

Tiêu Văn Việt duỗi lưng một cái: "Trong lòng các ngươi hiểu là được rồi, bản thân cẩn thận chút, đừng lỗ mãng, nếu như còn chưa tạo dựng sự nghiệp đã chết, vậy thì quá mất mặt."

Đại Ngụy từ lúc lập triều đến bây giờ mới là đời thứ ba.

Ba đời Đế Vương, đều không phải người ngu ngốc, cũng không nói đến là người hay là thiên hạ, nơi nào sẽ luôn yên ổn thái bình, thịnh cực tất suy chính là vận mệnh gây ra, từ xưa đến nay, các triều đại đổi thay đều là như thế.

Tiểu muội nói, kiếp nạn của Lăng Tây Vương, chính là tránh cũng không thể tránh được tử kiếp, không thể hóa giải.

Nếu đã như thế, vậy phải xem, ai sẽ là con quỷ xui xẻo gây nên kiếp số này, tóm lại, không thể là người Tiêu gia của hắn.

Đương nhiên, hắn cũng cảm thấy người có lợi nhất được chọn trong mắt Lăng Tây Vương chắc hẳn chính là muội muội của hắn Tiêu Vân Chước, không phải là những đại thần khác không được, mà là bản lĩnh chặn mệnh của tiểu muội này khiến ông ta kiêng kị không ít năm, năm đó đã phí bao nhiêu tâm tư như vậy để cướp con mắt của muội muội vào tay, bây giờ dĩ nhiên cũng sẽ sợ đôi mắt này ảnh hưởng đến tính toán của ông ta.

Còn nữa, tiểu muội cũng đã nói, nàng vốn dĩ được người chết cứu.

Trong số mệnh đã định sẵn là khác biệt với người ngoài, nàng sẽ trở thành biến số của người xung quanh, Lăng Tây Vương am hiểu lý lẽ này, sẽ không thể nào không hiểu.

Tiêu Văn Dũ lại bị Tiêu Văn Việt khiển trách, tê cả da đầu.

Gần đây hắn làm gì cũng bị nhị đệ giám sát, tiểu tử này rốt cuộc đã mọc ra mấy con mắt?

Mà Hoắc Thượng Thư nhìn Tiêu Văn Việt như vậy, ngược lại là cảm thấy mười phần lạ lẫm, đứa nhỏ này bắt đầu từ khi nào, có thể khiến huynh trưởng hắn á khẩu không trả lời được?

Tiêu Văn Dũ bề ngoài không phục, nhưng thân thể vẫn đàng hoàng, vậy mà cũng không chửi ầm lên?

Gần đây cũng nghe thấy Hoắc Kiệt nhắc đến không ít, Tiêu Văn Việt đã không còn giống như khi còn bé, thể chất không tốt, con người vẫn điềm đạm...

Đây là điềm đạm?

Đầu óc như này hiển nhiên là còn có thể suy nghĩ các chuyện hơn so với khi còn bé rồi.

Duy chỉ có chất tử ngốc kia của ông ấy, tuổi tác lớn, đầu óc còn ngây thơ như vậy, đúng rồi, mấy ngày này tuyết lớn, Hoắc Kiệt hình như còn tìm lão tam đòi noãn ngọc gia truyền? Nói là gần đây thân thể không tốt cứ ho khan, lấy đi hộ thân...

Nhưng về sau, cũng không thấy Hoắc Kiệt mang theo...

Hoắc Thượng Thư nhìn chằm chằm cổ của Tiêu Văn Việt, chắc là mang theo cái gì bên mình.

"Hoắc gia ta ấy à, có ba miếng noãn ngọc, các ngươi biết chứ? Ta một miếng, khi còn bé thân thể tam thúc các ngươi không tốt, cũng được một miếng, lão Lục là ta đời này là nhỏ nhất, lão nhị lúc ấy thương đệ đệ, đã đưa miếng ngọc này cho hắn..." Hoắc Thượng Thư cười xấu hổ, cố gắng thăm dò một chút.

Tiêu Văn Việt nghe vậy, vô cùng thẳng thắn lục tìm trong cổ một chút, móc ra noãn ngọc được buộc vào một sợi dây đỏ.

"Biểu huynh Hoắc Kiệt tâm tính thiện lương, thấy ta sắp chết rét, đã tặng đồ cho ta, đại bá phụ, vật này ta không thể nhận à? Nếu là như vậy, ngài lấy về đi." Tiêu Văn Việt nói.

"..." Hoắc Thượng Thư trừng mắt.

Quả nhiên là thế!

Đồ hỗn trướng kia! Đoạn thời gian trước lấy ở trong nhà đi rất nhiều dược liệu còn chưa tính, bây giờ ngay cả bảo bối gia truyền cũng đưa ra ngoài.

Mặc dù nói hai nhà thân thiết, nhưng ngọc này bình thường truyền cho nam nhân trong nhà, Tiêu gia dù sao cũng khác họ, không tiện cho hắn.

Nhưng dù sao ông ấy cũng là trưởng bối, vãn bối không hiểu chuyện tặng đồ ra ngoài, ông ấy lại đòi về? Không có mặt mũi.

"Tình cảm giữa biểu huynh đệ các ngươi tốt, trong lòng ta rất yên tâm, ngươi cứ mang theo đi." Tâm can Hoắc Thượng Thư đều đang run lên.

Đồ có thể tặng, nhưng Hoắc Kiệt cũng nhất định phải chịu gia pháp một trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play