Sau khi nữ quỷ tới gần một chút, giống như nếm được món ngon, đột nhiên lao về phía nàng, há cái miệng to như chậu m.á.u ra giống như muốn gặm cắn nuốt sống nàng!
Nhưng, trong khoảnh khắc hai tay vừa chạm đến Tiêu Vân Chước, ngón tay nữ quỷ giống như bị ngọn lửa làm cho bị bỏng, bốc lên mấy phần khói đen.
Đau đến mức liên tiếp lui về phía sau, phát ra từng trận kêu la điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, mặt đất cuốn lên một luồng gió lạnh, bọc lấy mấy viên đá vụn đập vào chân Tiêu Vân Chước.
"Gió nổi lên rồi, đỡ thiếu gia vào trong nhà, đừng để bị cảm lạnh." Mạnh Vịnh Tư vội vàng phân phó hạ nhân, ngay sau đó, nhìn về phía Tiêu Vân Chước, bất đắc dĩ nói: "Tiêu cô nương, cũng mời ngươi ngồi vào trong phòng một chút."
Sau khi đệ đệ bị bệnh, phụ thân từ chối bằng hữu thân thích đến thăm hỏi.
Cho dù có người đến, cũng chỉ mời người đến sảnh trước, sợ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đệ đệ phát điên...
Phụ thân chắc chắn cảm thấy đệ đệ làm mất mặt.
"Đệ đệ ngươi chắc là có bát tự toàn âm phải không, lúc ra đời trong nhà có xảy ra chuyện lạ gì không?" Tiêu Vân Chước vừa đi vào vừa thấp giọng hỏi.
Nàng nói như này, Mạnh Vịnh Tư khiếp sợ không gì sánh nổi, bát tự của đệ đệ... Đã được sửa đổi! Bởi vì bát tự Thái Âm cho nên mẫu thân đã sửa lại giờ sinh, chính phụ thân cũng không biết...
Mà Tiêu Vân Chước lại liếc một cái đã nhìn ra!
"Lúc đó, phụ thân không ở kinh thành, mẫu thân của ta mang thai không tốt, cho nên việc vặt trong nhà đều do Triệu di nương sắp xếp..."
"Ta nhớ ngày đó lúc chạng vạng tối, trong nhà không biết ở đâu có con mèo hoang đến, kêu gào kinh khủng, Triệu di nương dẫn người truy đánh khắp sân, cuối cùng đánh c.h.ế.t mèo hoang trong viện của mẫu thân ta, sau này ta cũng chỉ nghe hạ nhân nói, trong bụng con mèo hoang này còn có mèo con chưa được sinh ra, thảm trạng này bị mẫu thân của ta nhìn thấy, bị kinh sợ, màn đêm buông xuống đã sinh ra đệ đệ..."
"Ngoại trừ chuyện này, thật sự cũng không còn gì khác, Triệu di nương mặc dù ngông cuồng, nhưng người bên cạnh mẫu thân đều là nhà ngoại tổ sắp xếp, cho nên bà ấy sinh con coi như thuận lợi." Mạnh Vịnh Thư cẩn thận nói ra.
"Sinh linh trên thế gian, phàm là có linh trí, đều có thể sinh ra oán niệm, cho nên gia đình bình thường, ở nhà có việc mừng, không được g.i.ế.c chóc nhiều, sợ đụng đến điều không may, đệ đệ ngươi vốn dĩ bát tự âm, vừa ra đời đã dính oán khí, cho nên càng dễ bị kinh sợ hơn so với những hài tử đồng trang lứa, cũng chính là người xưa có câu mất hồn." Tiêu Vân Chước giải thích.
"Đúng! Đệ đệ ta chịu không nổi một chút hù doạ!" Mạnh Vịnh Tư vội vàng nói.
Tại thời khắc này, nàng ấy cảm thấy đã gặp đúng người rồi.
Tiêu Vân Chước này, cái gì cũng có thể nhìn ra được, vậy nhất định cũng có thể trị khỏi cho đệ đệ của nàng ấy!
"Muốn chữa khỏi cho nó không khó, nhưng tốt nhất vẫn cần phụ mẫu trợ giúp mới được." Tiêu Vân Chước lại nói.
Đương nhiên, cũng không phải nhất định phải là phụ mẫu đi tìm hồn của con trở về, nhưng biện pháp này đơn giản trực tiếp nhất, nếu không sẽ tốn thời gian và tinh lực nhiều hơn một chút.
Nếu như phụ mẫu còn đều sống tốt, há có thể bỏ gần tìm xa?
"Mẫu thân ta chắc chắn đồng ý! Nhưng cha ta..." Mạnh Vịnh Tư vô cùng xoắn xuýt: "Nếu ta nói cho ông ấy biết, ông ấy nhất định sẽ tức giận..."
"Mạnh cô nương, cho dù ta chưa gặp Mạnh Hầu Gia, nhưng nhìn thái độ và khuôn mặt của ngươi cũng có thể suy đoán ra một chút. Ngươi và phụ thân ngươi tình cảm cũng có, chỉ là những năm này dần dần phai nhạt đi đúng không?" Tiêu Vân Chước hỏi.
"Không sai, lúc trước rất tốt... Nhưng sau khi sinh đệ đệ, ông ấy vẫn như cũ thiên vị thứ huynh và Triệu di nương..." Mạnh Vịnh Tư mở miệng nói.
"Nếu ngươi vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng với phụ thân của ngươi, thậm chí muốn đệ đệ ngươi nhận được sự quan tâm của phụ thân, vậy chuyện này, nếu không phải phụ thân ngươi tự mình làm thì không được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT