Sáng sớm trời còn chưa sáng, các đại thần đã vội vàng đi lên triều sớm.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Càn Hòa Đế, văn võ cả triều đều náo nhiệt.

Tiêu Vân Chước chỉ là một Linh Đài lang mà thôi, là một tiểu quan, ngay cả tư cách vào triều cũng không có, có gì mà phải cãi nhau? Cũng không phải ông ta muốn Tiêu Vân Chước làm tể tướng mà...

Trong lòng Càn Hòa Đế thì nghĩ như vậy, nhưng lại lắng nghe lại rất vui vẻ.

Tiêu Trấn Quan lại càng choáng váng, bởi vì ông ấy cũng không ngờ rằng khuê nữ nhà mình lại muốn làm quan. Lúc này đứng ở đằng kia, nghe người khác chỉ trích khuê nữ ông ấy không đúng, ông ấy cũng cảm thấy có chút tức giận.

“Tiêu ái khanh, ngươi nghĩ như thế nào vậy?” Càn Hòa Đế xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Tiêu Trấn Quan đứng ra, dứt khoát nói: “Nếu các vị đại nhân đều có thể quan sát thiên văn, có thể vì dân chúng tính ra cát hung, vậy tiểu nữ quả thật không nên làm Linh Đài lang. Nhưng nếu các vị cũng không thể... thần không rõ, bản thân các vị đại nhân không được còn không để cho người khác làm, là dụng ý gì?”

“Tiêu tướng quân, Tiêu Vân Chước dù sao cũng là thân nữ nhi, nữ tử tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Nàng xuất đầu lộ diện như thế, đó chính là người không sạch sẽ, người như vậy sao có thể làm bạn với chúng ta?”

Tiêu Trấn Quan vốn dĩ không ủng hộ cũng không phản đối chuyện này, nhưng nghe lời này, thật sự tức giận.

Không sạch sẽ?

“Lão nương của ngươi cũng không sạch sẽ à?” Tiêu Trấn Quan vốn cũng là một võ phu, nổi tức lên cũng không có nhiều quy củ như vậy: “Thế có âm có dương, người có nam có nữ, bổn tướng quân chỉ biết âm dương cân đối mới là bền bỉ chi đạo! Hơn nữa, Triệu đại nhân, ngươi cũng là do nữ tử nuôi dưỡng, ngươi đều có thể đi ra làm quan, nữ nhi của ta vì sao không thể?”

“Tiêu tướng quân, ngươi lại dám sỉ nhục ta?” Triệu đại nhân nghe xong liền giận dữ, vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ, xin hãy làm chủ cho vi thần!”

“Ai ~ Tiêu tướng quân, ngươi nói lý là được, đừng có nói thô tục như vậy chứ.” Càn Hòa Đế lại bắt đầu ba phải: “Nhưng mà Triệu khanh à, trẫm quản thiên hạ, có công tất thưởng, có tội tất phạt. Tiêu thị Vân Chước nhiều lần lập công, lập được công lớn lợi cho dân, hiện giờ trẫm chỉ thưởng nàng một chức Linh Đài lang đã là oan ức nàng rồi, ngươi nói có phải không?”

Triệu đại nhân quỳ trên mặt đất, thành thành thật thật gật đầu.

Tuyết tai cũng vậy, án tham lương ở Tuyền Xương thậm chí là vụ án bán quan ở phủ Trưởng công chúa đều có ảnh hưởng rất lớn.

Trước đó tuyết quá lớn, nếu không sớm biết thì triều đình đã không chuẩn bị chu đáo được như vậy. Quan đạo bên ngoài kinh thành chỉ sợ đều bị tuyết lớn phong kín, bách tính gặp họa càng sẽ bị vây trong tuyết lớn mịt mờ không có đường sống, đây là cứu tính mạng rất nhiều người!

Như hôm nay thời tiết cũng còn lạnh, năm nay cày bừa vụ xuân cũng không biết có thể kịp thời hay không. Nhưng năm trước, triều đình đã sớm giá thấp thu lương, chuẩn bị cho sau này nhiều một chút...

Mấy chục vạn lượng bạc mà phủ Trưởng Công chúa lấy ra càng khiến quốc khố tràn đầy, đã dùng rất nhiều vào lần tuyết tai này, hiếm khi không nghe thấy Hộ bộ rên nghèo...

Đây đều là mấy câu đơn giản nói về chỗ tốt mà Tiêu Vân Chước mang lại được.

“Nhưng mà bệ hạ, nàng dù sao cũng là nữ tử... Thưởng nàng chút tiền lương thì thôi, hay là tính công lao của nàng lên đầu Tiêu gia, thần cũng cảm thấy hợp lý...” Triệu đại nhân vẫn rất kiên trì.

Tiêu gia trước kia không phải có tước vị Quốc Công sao?

Công lao lớn như vậy, cho dù khôi phục tước vị Quốc Công cũng không có người nào nói cái gì.

Nhưng duy chỉ có nữ tử này làm quan, quá đột ngột.

Càn Hòa Đế cũng không phải không nghĩ tới, nhưng ông ta không thích!

Tiêu Trấn Quan là một cái đầu gỗ chọc giận tiên hoàng mấy năm, cũng để cho ông ta phải chờ mấy năm, lúc trước gọi thế nào cũng bất động, chính là một tên khốn kiếp! Ông ta một chút cũng không muốn cho sắc mặt tốt!

Cũng bởi vì có được một khuê nữ tốt, Tiêu Trấn Quan không hề làm gì mà lại một lần nữa được làm Quốc Công?

Nghĩ cũng thật đẹp!

Ông ta muốn Tiêu Trấn Quan giống như một con trâu già lao lực đến già, chờ ông ấy già rồi không làm được nữa, lại nhìn công lao lập được cả đời của ông ta, nếu đủ tư cách rồi sẽ ban thưởng! Tóm lại khi người này còn sống, đừng có nghĩ đến chuyện nhìn thấy phong tước Tiêu gia!

Hoàng đế nghĩ, còn trừng mắt liếc nhìn Tiêu Trấn Quan.

Tiêu Trấn Quan cảm nhận được ánh mắt sắc bén của bệ hạ, lại không hiểu gì cả, thành thật nói: “Vi thần vô năng, hiện giờ sao xứng đáng được bệ hạ khen thưởng? Thân là người đứng đầu một gia tộc, nếu dựa vào nữ nhi đạt được vinh hoa phú quý, vi thần cũng không có mặt mũi xuống gặp tổ tông...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play