Nhị ca ta quả thật không phải thứ gì tốt." Tiêu Vân Chước cũng không phản bác.

"..." Lời nói của Mạnh Vịnh Tư bị chặn lại ở cổ họng.

Lời này khiến cho nàng ấy nói tiếp thế nào?

"Chỉ là chuyện huyết thống ta cũng không có cách nào thay đổi, cho nên không có cách nào để loại bỏ được sự lo lắng của ngươi. Nhưng ta nghĩ, nếu ta thật sự muốn hại đệ đệ ngươi, cũng sẽ không ngốc đến mức tự mình tới cửa, để các ngươi nhìn thấy ta ra tay." Tiêu Vân Chước cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

"Tiêu cô nương, không chỉ có lập trường khác biệt, lại còn... Ngươi có mưu đồ gì? Ta thừa nhận tướng thuật của ngươi rất lợi hại, thế nhưng vô duyên vô cớ, sao lại giúp đệ đệ ta chứ?" Mạnh Vịnh Tư vẫn duy trì sự nghi ngờ như cũ.

Tiêu Vân Chước nghe xong, lập tức hứng thú.

Câu này, nàng có thể trả lời.

"Ta có nhiều dự định lắm! Mạnh gia các người dù sao cũng là nhà quyền quý, những việc vặt không thể thiếu ta chứ? Mặt khác về sau nếu có người cần xua đuổi tà ma trừ khử những thứ dơ bẩn, hẳn là cũng sẽ hỗ trợ giới thiệu đúng không?" Tiêu Vân Chước không có nửa điểm do dự.

"Chạy... chạy việc vặt?" Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc.

Tiêu gia... không nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ?

Đường đường là thiên kim của Tiêu gia, ăn mặc đồ dùng cũng không thiếu mới đúng chứ, trên người nàng còn đang mặc gấm Lưu Vân nữa, làm sao lại vì kiếm tiền mà làm thần côn chứ?

"Chúng ta có thể ký khế ước, chờ ta gặp được đệ đệ ngươi, nếu như chắc chắn có thể trị được, chúng ta lập một tờ giấy sinh tử là được, chỉ cần ngươi yên tâm là được." Tiêu Vân Chước vô cùng kiên nhẫn.

Nàng nói như này, ngược lại khiến cho Mạnh Vịnh Tư cũng không biết có cần tiếp tục nghi ngờ nữa hay không...

Giấy sinh tử cũng dám lập chỉ vì giúp thứ huynh hại người?

Ai sẽ ngu như vậy chứ?

Mạnh Vịnh Tư rối bời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tiêu Vân Chước, thấy nàng hoàn toàn bình tĩnh như trước, trong lòng dần dần cũng yên ổn lại.

Đệ đệ hoảng sợ đến nay các thái y đều đã xem qua, đều nói là bị kinh hãi, cần điều trị dần dần.

Nhưng châm cứu mấy lần, hiệu quả chỉ có thể duy trì một lúc, đệ đệ vẫn sẽ thường xuyên bị kích thích đồng thời phát điên, muốn chữa khỏi hoàn toàn, có lẽ phải mất một năm nửa năm, hơn nữa còn phải tìm ra nguyên nhân mà nó bị kích thích, nếu như số lần nó nổi điên quá thường xuyên, không chừng cả một đời cũng không có cách nào biến thành một người bình thường.

Mẫu thân ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, phụ thân cũng trở nên rất ít quan tâm đệ đệ...

Nàng ấy đúng là không còn cách nào.

Nếu Tiêu cô nương đã nói mình có thể làm, vậy có lẽ... thật sự được thì sao? Nàng thậm chí có thể tính ra được bệnh trên người mình. Chưa biết chừng sẽ có một phần cơ hội để đệ đệ khôi phục như bình thường.

"Tiêu cô nương, nếu đệ đệ ta có thể tốt lên, ta sẵn sàng tự thân tới cửa thỉnh tội với huynh trưởng nhà ngươi." Mạnh Vịnh Tư nghiêm túc nói.

"Không, thật ra người có cầm d.a.o kề lên cổ hắn, ta cũng không có ý kiến, nhớ kỹ trả tiền cho ta là được." Tiêu Vân Chước cảm thấy đầu óc Mạnh cô nương này không tốt lắm.

Nàng đã nói, nhị ca không phải thứ gì tốt.

Thỉnh tội? Còn không bằng g.i.ế.c hắn đi.

Thái độ của Tiêu Vân Chước kiên quyết, Mạnh Vịnh Tư lại an tâm một chút.

Rất nhanh, đã đến Hầu phủ Vĩnh Hoài.

"Thật ra... lúc đại phu nói đệ đệ bị kinh sợ, mẫu thân của ta đã muốn cầu thần bái phật, còn muốn dẫn thằng bé đến Hoàng Thành Tự nghĩ cách, nhưng phụ thân ta sĩ diện, sợ người khác biết đệ đệ ta điên dại, nên đã ngăn cản... Cho nên Tiêu cô nương, xin ngươi dùng danh nghĩa bạn tốt của ta vào phủ thăm hỏi được không? Tuyệt đối không thể để cho phụ thân biết mục đích của ngươi." Mạnh Vịnh Tư khẩn trương nói ra.

"Ồ." Tiêu Vân Chước khẽ gật đầu.

Mọi thứ phải vào xem trước rồi mới nói, nhưng nàng cũng không thể bảo đảm, chuyện này nhất định có thể giấu được Hầu gia Vĩnh Hoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play