Cho dù Hoa Ỷ Phong không có quy củ như vậy nhưng hoàng hậu cũng sẽ không trách cứ, thậm chí còn nghĩ trăm phương ngàn kế để khen vài câu.
Lúc này, Hoa Ỷ Phong càng không câu nệ tiểu tiết, thoải mái nói: “Lần này thần nữ tới kinh, nghe được không ít tin đồn, trong đó không ít lời đồn đều có liên quan đến vị cô nương Tiêu gia này, đã sớm muốn gặp mặt một lần rồi. Nhưng không nghĩ tới vừa nãy mới nghe Tề Vương điện hạ nói thân phận Tiêu cô nương có tì vết, nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm. Nhưng nhìn kỹ, phát hiện điện hạ thế mà lại nói thật, lúc này mới tự giễu nở nụ cười.”
“Nếu thân phận cô nương Tiêu gia có tỳ vết, thân phận thần nữ kia... đó không phải là tiếng xấu lan xa sao?! Thần nữ hôm nay cũng không xứng ở chỗ này, quả thực là làm bẩn mắt chư vị quý nhân!” Hoa Ỷ Phong nhìn như hào phóng nói.
Tiêu Vân Chước nhìn sang.
Ngày đó nhìn bức họa, chỉ có thể căn cứ vào tay nghề họa sĩ để xem tính tình của Hoa cô nương.
Hôm nay gặp được người thật, lại phát hiện tay nghề họa sĩ... thật sự không tệ.
“Nhị hoàng tử cũng nói vậy thôi, nếu bàn về xuất thân, bản cung còn không so được với hai vị thiên kim đâu.” Quản quý phi lập tức lấy lại một chút mặt mũi cho nhi tử: “Hắn chẳng qua chỉ là đùa giỡn thôi, cũng không cố ý gièm pha Tiêu cô nương đâu. Mà Hoa cô nương là nữ nhi của lương tướng, uy danh phụ thân ngươi cả thiên hạ đều biết, cũng chớ có khiêm tốn.”
Quản quý phi nói xong, lại trừng mắt nhìn nhi tử.
Lúc bà ta vào hậu trạch của bệ hạ, bệ hạ vẫn chỉ là một hoàng tử, mà bà ta ngay cả trắc phi cũng không phải, thân phận lại có thể cao quý đến đâu?
Chẳng qua là sớm sinh hài tử cho bệ hạ, lại khiến bệ hạ vui vẻ, lúc này mới từng bước lên cao tới hôm nay mà thôi.
Nàng ấy vào kinh tuyển phu, người thứ nhất được chọn chính là Tiêu gia trưởng tử. Nếu Tiêu Văn Dũ kia có chút bản lĩnh, vậy coi như nàng ấy đã xác định gả rồi. Hơn nữa gần đây Lục lão tướng quân cũng nói với nàng, con người Tiêu Văn Dũ cũng không tệ lắm, hẳn là một lang quân tốt.
Nếu đã như vậy, Tiêu gia cô nương là gì? Cô em chồng.
Cô em chồng tương lai này có chút kỳ quái, thanh danh truyền ra càng quái hơn, nhưng dù có trách cũng không thể làm tiểu thiếp người ta được, nàng ấy không thể mất mặt như thế.
Còn nói thân phận có tỳ vết... Phi! Hắn mới có tỳ vết, đầu óc có tỳ vết!
Tề Vương điện hạ cũng phát giác lời mình nói có vấn đề, nhưng bị người ta thẳng thắn chỉ ra như thế, trên mặt cũng có chút xấu hổ, chán ghét nhìn thoáng qua thổ phỉ Hoa gia này.
Các phi tử khác thấy bầu không khí không đúng lắm, lập tức chuyển đề tài, hàn huyên vài câu chuyện nhà với hoàng hậu. Mà hoàng hậu thuận đường cũng hỏi các cô nương ở đây một vài vấn đề.
Vấn đề cũng không phức tạp, chẳng qua là ngày thường đều làm cái gì, học cái đó, có sở thích gì.
Đương nhiên, đối với Tiêu Vân Chước thì không có gì đáng để hỏi, toàn bộ kinh thành đều biết nàng thích làm gì...
Hơn nữa, cũng không ai để nàng mở miệng.
Các nàng cũng đều nghe nói, Tiêu Vân Chước này há miệng, không chừng là có người sắp chết...
Sở dĩ để nàng tiến cung là bởi quý phi nương nương đã quyết định từ trước đó, mà về sau bệ hạ cũng muốn gọi người vào cung nhìn một chút, xem rốt cuộc nàng có bộ dáng dạ xoa thế nào...
Mục đích đúng là đơn thuần như thế.
Tiêu Vân Chước ngồi đợi rất nhàm chán.
“Tiêu cô nương, bổn vương nghe nói mẫu thân ngươi bị mất tích, mong rằng ngươi chớ có đau lòng. Nếu ngươi không ngại, bổn vương có thể giúp ngươi đi tìm, nhất định sẽ không để ngươi thất vọng!” Đột nhiên, Tề Vương mở miệng nói.
“...” Tiếng nói của mọi người lập tức dừng lại.
Quản quý phi há to miệng, muốn nói lại thôi.
“Được, đa tạ nhị vương gia.” Tiêu Vân Chước cũng không từ chối.
Tề Vương mặt mày mềm nhũn: “Tiêu cô nương, ngươi phải cười nhiều thêm thì mới càng thêm đẹp mắt, hoa ở trong vườn này không ai đẹp hơn ngươi đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT