Tiêu Trấn Quan nhẹ gật đầu.

Lúc ông ấy đi từ trong cung ra gặp một vài đồng liêu, ánh mắt những người đó nhìn ông ấy là lạ, có người chúc mừng ông ấy có được mỹ nhân, nhưng cũng có người bảo ông ấy nghĩ thoáng một chút...

Ông ấy không nghĩ ra.

Nhưng lần này rời kinh, ông ấy thật sự sung sướng! Một năm ngắn ngủi, so với lúc trước ông ấy ở kinh thành làm con rùa rụt cổ vài chục năm còn thoải mái hơn.

"Dũ Nhi, con ngày càng tiến bộ, không tệ không tệ! Bệ hạ cũng khen con, thật sự là tăng thêm thể diện cho Tiêu gia chúng ta!" Tiêu Trấn Quan khen ngợi Tiêu Văn Dũ trước.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Văn Việt, nhíu mày: "Con thân thể lại gầy hơn chút? Mẹ con không ở nhà, con ngay cả bản thân cũng không chăm sóc được? Như vậy sao có tiền đồ!"

Sắc mặt Tiêu Văn Việt không thay đổi.

"Phụ thân!" Tiêu Văn Dũ lập tức mở miệng: "Nhị đệ rất tốt, người đừng cứ đối xử với hắn như vậy!"

"???" Tiêu Trấn Quan sửng sốt một chút.

Lão nhị tốt? Tốt chỗ nào?

Sau khi nhìn thấy ông ấy thái độ lãnh đạm, trong ánh mắt cũng không nhìn thấy nửa điểm cung kính, sau đó, chủ yếu là mặt mũi tràn đầy ủ rũ không có một chút tinh thần phấn chấn nào, khiến cho người ta thấy mà tức giận.

Ông ấy vẫn hy vọng con mình có thể giống như bảo kiếm dưới ánh mặt trời, lóe hào quang chói sáng, chứ không phải con chuột trong khe cống ngầm...

"Chước Nhi, có nhớ cha hay không?" Tiêu Trấn Quan vốn là người lạnh nhạt, nhưng nghĩ đến đã lâu không gặp, nếu như bản thân mình không nhiệt tình một chút, khuê nữ này sẽ càng không để ý đến ông ấy, cho nên thực sự đã nặn ra mấy phần dáng vẻ tươi cười, nói ra lời mà vô cùng không quen.

"Không có, Tiêu tướng quân." Tiêu Vân Chước nghiêm mặt.

"..." Khuôn mặt già của Tiêu Trấn Quan giật giật: "Con gọi ta là gì?"

"Vừa về nhà đã xoi mói các huynh trưởng, ngài không phải Tiêu tướng quân sao?" Tiêu Vân Chước bình thản: "Làm phiền Tiêu tướng quân để bụng rồi, Tiêu gia ở trong tay chúng ta, vẫn tính là ra dáng, lát nữa có phải Tiêu tướng quân nên khao thưởng một phen hay không?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Trấn Quan cũng sắp mất rồi.

Khuê nữ tức giận à...

Ông ấy mờ mịt liếc nhìn trưởng tử một chút.

"Cha đáng đời." Tiêu Văn Dũ khẽ nhếch miệng, hai tay xoè ra, sau đó kéo nhị đệ và tiểu muội: "Được rồi, tướng quân điểm xong binh rồi, hai người các ngươi cũng trở về đi!"

Hai người nghe xong, quay đầu rời đi.

Tiêu Trấn Quan đứng đó, ánh mắt lại chuyển hướng xuống tiểu nhi tử thấp hơn một chút: "Tam Lang..."

"Cha đừng nói chuyện với con!" Tiêu Văn Yến chỉ hận chính mình chạy chậm: "Con đứng về phía đại tỷ!"

Cậu nhấc chân định chạy, lại bị Tiêu Trấn Quan xách lên: "Thằng nhóc thối này!"

"Cha!" Tiêu Văn Yến giãy dụa không có kết quả, ỉu xìu.

"Lão tử không trị được bọn nó chẳng lẽ lại không trị được con sao? Gặp cha một chút cũng không thân thiết, lúc trước mạnh hơn bây giờ à." Tiêu Trấn Quan cảm thấy rất kỳ quái.

"Lúc trước... đó là mẹ bảo con miệng phải ngọt một chút..." Tiêu Văn Yến ăn ngay nói thật: "Thật ra... cha, con và cha cũng không thân mà."

"Con nói cái gì?" Tiêu Trấn Quan như gặp phải sấm sét.

"Con nói, con và cha không thân! Một năm cha về mấy lần, mỗi lần trở về đều bắt bẻ con và nhị ca, luôn chê chúng ta không tốt, đương nhiên chúng ta không hề tốt đẹp gì, người nói cũng không sai... Nhưng người cũng ghét bỏ chúng ta, chúng ta cũng không có đạo lý phải tôn kính người..." Tiêu Văn Yến cũng lớn gan hơn, cùng lắm thì cha đánh cậu mà thôi, cha ra tay còn nhẹ hơn so với đại tỷ và nhị ca nhiều, tóm lại sẽ không đánh chết cậu.

Tiêu Trấn Quan vừa về nhà, đã bị tiểu nhi tử hung hăng đâm cho một đao.

Ông ấy nhớ lại một chút, cũng không sai, bởi vì hai đứa nhỏ này luôn luôn không cố gắng, tính cách cũng bình thường, cho nên ông ấy sốt ruột, khiển trách dạy bảo sẽ thêm một chút...

"Vì sao lúc trước con không nói?" Tiêu Trấn Quan cũng hơi chột dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play