Nhưng mà vào thời khắc này, ánh mắt Tiêu Vân Chước sáng rực lên: “Tổ mẫu, cháu thích nàng ấy. Nhìn nàng ấy khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là nàng ấy có thể sống rất lâu rồi.”

“...” Khóe miệng lão thái thái giật giật hai cái: “Đúng vậy, hài tử này vừa nhìn là biết thân thể cốt cách rất tốt, vừa cân xứng lại có sức mạnh, không chỉ biết sử dụng trường thương mà nghe nói còn có tài thiện xạ.”

“Cháu cảm thấy cũng không tệ, mắt như mãnh hổ, tâm tính tất nhiên kiên định.” Tiêu Văn Việt liếc qua, cũng nhẹ gật đầu.

Người này tốt, cọp cái, cùng đại ca nhất định không biết ai sẽ hơn ai.

“Nhà nàng ấy...” Lão thái thái há to miệng.

“Tổ mẫu, chúng ta cũng không thể ai nói gì nghe vậy được. Vùng Thông Châu này dân chúng bình yên, có thể thấy Hoa gia đối với dân chúng cũng không tệ lắm. Về phần thu phí qua đường, thật ra cháu cảm thấy nó cũng hợp tình hợp lý. Cả con đường núi thật dài bên kia, nếu không hao tâm tổn trí kinh doanh thì sớm đã bị tặc phỉ chiếm cứ sào huyệt, đến lúc đó đừng nói là phí qua đường, cho dù là tính mạng của bản thân cũng phải đưa ra ngoài. Nếu phải bảo vệ người qua đường thì khó tránh khỏi cần hao phí lượng lớn nhân lực vật lực, nếu không có đủ ngân lượng, ai lại nguyện ý liều mạng như thế? Mấy năm nay cũng chưa từng nghe nói du thương lên án việc này, nếu có chỗ nào không hợp lý, bệ hạ đã sớm phái người đi quản...” Tiêu Vân Chước cầm bức họa không buông tay.

“Nàng ấy còn muốn đánh một trận với đại ca của cháu...” Lão thái thái lập tức lại nói.

“Như vậy cũng tốt, có chủ kiến có quyết đoán, không câu nệ tiểu tiết, nữ lang tốt như vậy, nếu cháu có thể cưới được thì sẽ không đến phiên đại ca đâu!” Tiêu Vân Chước nhìn người này thân thiết như thể nhìn thấy Quách Sài Nữ vậy.

Cô nương có tài văn chương nàng thích, cô nương thiện võ lực nàng cũng thích.

Mà người có tướng mạo tốt như Hoa cô nương, nàng càng thích nhìn hơn.

Nữ nhân này thần an khí tĩnh, có thái độ phúc thọ. Nàng ấy đứng như đinh thạch, ngưng nhiên bất động, chính là biểu hiện có tư có đức. Người này nhìn như xúc động, nhưng tầm mắt như vậy hẳn là người cẩn thận lại chững chạc, tam dương có ánh sáng, chủ yếu là lòng người lương thiện, mũi hoài thanh nhuận, chủ kỳ nhân an...

Đều tốt, đều tốt!

Lão thái thái nhìn dáng vẻ hâm mộ của cháu gái, có chút bất đắc dĩ: “Thôi thôi, ánh mắt nha đầu cháu là chuẩn hơn ta. Nếu cháu đã thấy tốt thì ta nghĩ chính là vô cùng tốt. Bây giờ cô nương này cũng đã tới kinh thành, nghe nói đang ở tạm ở phủ Lục tướng quân. Mấy ngày nay sắc trời chuyển biến tốt đẹp, trong kinh cũng có thêm chút vui mừng. Mấy ngày nay, Hoàng hậu nương nương có thể sẽ triệu cháu vào cung, có thể nàng ấy cũng ở trong đó, đến lúc đó cháu có thể tận mắt nhìn một cái.”

Năm ngoái trong cung đã muốn chọn chính phi cho Tam vương gia và Tứ vương gia, nhưng bệ hạ bận rộn, Hoàng hậu nương nương sau khi vào đông lại bị bệnh một trận, cho nên liền trì hoãn.

Năm nay tuyết lớn, trong cung cũng ngừng không ít chuyện.

Tiêu Vân Chước vốn không quá quan tâm chuyện vào cung, nhưng giờ phút này nghe lão thái thái nói xong, cũng bắt đầu có chút chờ mong, cũng bắt đầu chủ động hỏi lão thái thái những việc trong cung này.

Lão thái thái biết gì nói nấy, sợ nàng chịu thiệt.

Tiêu Văn Việt ở bên cạnh càng không hứng thú nghe, một lát sau liền tự mình lui ra.

“Hài tử ngoan, vừa rồi Nhị Lang ở đây, ta có mấy lời không dám hỏi nhiều...” Tiêu Văn Việt vừa đi, lão thái thái chuyển giọng, đột nhiên cầm lấy tay Tiêu Vân Chước hỏi, lại hỏi: “Chuyện của mẫu thân con... có ảnh hưởng gì với hắn không?”

Tiêu Vân Chước ngẩn người ra một chút, sau đó gật đầu.

Tội lớn như vậy, cho dù khi còn sống không tính toán rõ ràng, sau khi chết cũng trốn không thoát.

Hơn nữa, nhị ca hắn không thương chính mình, cố chấp lại tự tuyệt bực này, không chút quý trọng tâm tính sinh mệnh bản thân, tội này còn lớn hơn cả tội muốn đả thương người khác. Muốn tích âm đức lại càng khó hơn, cho nên nàng mới nói, nhị ca tự mình bước vào một con đường cụt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play