Chuyện Khương thị mất tích, trên thân con cái Tiêu gia không dính chút nước bẩn nào.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiêu Văn Dũ dù có bận rộn đến đâu cũng có thể về nhà nhìn một cái. Hắn ở trước mặt Tiêu Văn Việt đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng lại nhìn chằm chằm nhị đệ, muốn nói lại thôi.

Tiêu Văn Việt cầm trong tay một tấm bảng gỗ.

Là vừa mới thuận tay lấy được từ trong viện Tiêu Vân Chước, trên tấm bảng gỗ có một chữ “Nguyên”, hắn hững hờ thưởng thức, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Quỷ hồn Khương Nguyên bay lơ lửng ở trong phòng, cũng sắp bị hù chết rồi.

Nàng ta cái gì cũng nhìn thấy!

Phạm vi hoạt động gần đây của nàng ta rất hạn chế. Tiêu Vân Chước trói buộc nàng ta cho nên nàng ta chỉ có thể hoạt động cách tấm bảng gỗ không xa. Nàng ta cũng biết Tiêu Vân Chước giữ mình lại là để hù dọa cô mẫu, cho nên bề ngoài nàng ta cũng cố gắng làm, những lúc khác mỗi ngày nàng ta đều muốn trốn khỏi tay Tiêu Vân Chước...

Thế nhưng mà quá khó, Tiêu Vân Chước giống như biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì.

Mà mấy ngày nay, nàng ta vẫn đi theo bên cạnh cô mẫu như cũ, lời nói của nhị biểu ca và cô mẫu nàng ta đều nghe được rõ ràng. Ngay từ đầu nàng ta còn rất cao hứng, cho rằng Tiêu Vân Chước sắp gặp xui xẻo đến nơi rồi, ai mà ngờ được...

Nàng ta không thể tin được rằng nhị biểu ca lại ác độc như thế, ngay cả mẫu thân thân sinh mà cũng hãm hại!

Hắn bây giờ lại còn thong dong bình tĩnh như vậy, vô tội đến cực điểm! Quá đáng sợ!

Trong nháy mắt nàng ta có chút hả hê, dù sao nhìn thấy cô mẫu bị hủy trong tay nhi tử ruột thịt của mình cũng khiến nàng ta có cảm giác thù lớn đã được báo, nhưng rất nhanh, nàng ta bắt đầu luống cuống. Dù sao cô mẫu không ở nhà, vậy thì giá trị tồn tại của nàng ta cũng sẽ không còn, cho nên nàng ta sợ rằng Tiêu Vân Chước sẽ xử trí mình!

Hiện tại nàng ta cũng hiểu rõ Tiêu Vân Chước, cho dù người này không để nàng ta tan thành mây khói thì cũng sẽ khiến nàng ta bị tổn thương nguyên khí nặng nề, tóm lại là sẽ không để nàng ta được thoải mái!

Nàng ta đang nghĩ xem phải biểu hiện bản thân như thế nào mới có thể khiến Tiêu Vân Chước mềm lòng hơn vài phần thì nhị biểu ca lại cầm tấm bảng gỗ đi!

Hắn chính là hướng về phía tấm bảng gỗ mà nàng ta nhập vào mà tới...

Nàng ta không hề cảm thấy nhị biểu ca muốn giúp mình!

Ngay cả cô mẫu cũng hại, nhị biểu ca há có thể để ý đến sống chết của nàng ta sao?

“Dũ biểu huynh! Cứu ta! Cứu ta!” Khương Nguyên rất sốt ruột, hướng về phía Tiêu Văn Dũ hét lên, thậm chí còn muốn lôi kéo hắn. Nhưng Tiêu Văn Dũ dương khí quá thịnh, trong nháy mắt khi đụng tới hắn, Khương Nguyên liền cảm thấy mình như bị bùa chú dán lên, vội vàng rụt tay về, trên khuôn mặt xanh trắng càng thêm kích động.

Tiêu Văn Dũ thở dài: “Đệ...”

“Thôi... Ta mặc kệ!” Tiêu Văn Dũ há to miệng, nhưng rất nhanh bàn tay chỉ vào Tiêu Văn Việt lại buông xuống, “Bản thân đệ chú ý một chút.”

Tiêu Văn Việt ngáp một cái, lại là bộ dạng cà lơ phất phơ kia: “Đại ca mấy ngày nay nhớ ra khỏi thành tản bộ đi dạo nhiều hơn một chút, mẫu thân không còn nữa, thân là nhi tử, huynh phải đi tìm a.”

“...” Tiêu Văn Dũ có mấy lời thô tục không biết có nên nói hay không.

“Còn nữa, mẫu thân chúng ta chính là cát nhân tự có thiên tướng, nếu có người nguyền rủa mẫu thân chúng ta bị hại, đại ca nhớ mắng lại, đánh lại cũng được, miễn là không gây ra án mạng. Huynh biểu hiện càng hung càng tốt, đó mới là dáng vẻ của một hài tử hiếu thuận nên có.” Tiêu Văn Việt lại nói một câu.

Tiêu Văn Dũ nắm tóc, cả người càng thêm gắt gỏng.

Hắn cảm thấy có chút thống khổ, rất muốn nói một câu “Con mẹ nó thật chết tiệt”!

Không phải đau lòng mẫu thân, cũng không phải đau lòng chính mình, chỉ là hết sức phiền muộn.

Trước đây hắn dạy đệ đệ thế nào? Khi đó hắn cả ngày đọc sách, cho nên cũng học theo bộ dáng của người đọc sách, hy vọng đệ đệ làm người biết cố gắng, chính trực, nhưng mà...

Nguyện vọng khi đó chỉ sợ đời này cũng khó có khả năng thực hiện.

“Việc này... cũng là ta đồng ý, cho dù là trời phạt, cũng là huynh đệ chúng ta cùng nhau gánh chịu.” Tiêu Văn Dũ vẻ mặt trịnh trọng nói, hy vọng nhị đệ không bởi vậy mà bị nhập ma chướng.

Tiêu Văn Việt im lặng nhìn hắn: “Cái miệng này của đại ca đến khi nào mới có thể kín hơn một chút? Trên đời này không chỉ có người sống, về sau, nếu như vậy, ta một câu cũng không muốn nghe. Ta không hy vọng tương lai vô số quỷ hồn chạy tới trước mặt Diêm Vương gia cáo trạng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play