Vẻ mặt Mạnh Vịnh Tư khiếp sợ nhìn Tiêu Vân Chước, không ngừng tự hỏi, rốt cuộc thì mình đã từng gặp nàng ấy bao giờ chưa…

Vì sao Tiêu cô nương này lại biết chuyện của mình rõ như lòng bàn tay vậy?

“Đã có không ít thái y đến xem bệnh cho đệ đệ của ngươi rồi phải không?” Tiêu Vân Chước lại nói.

“Đúng thế.” Mạnh Vịnh Tư nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ là…vì sao cô nương lại muốn tìm hiểu chuyện nhà ta? Ngươi…mua hết tất cả bánh ngọt, không phải là đang cố ý chờ ta đấy chứ?”

Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, nàng ấy rất ít đi ra ngoài, hôm nay lại càng là đột nhiên nổi hứng mới tới đây! Hẳn là Tiêu cô nương này không cách nào thăm dò được hành tung của mình mới đúng…

Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ nghi ngờ của nàng ấy, trong lòng cũng rất phiền muộn.

Trước khi đến kinh thành, nàng đã có một chút danh tiếng ở vùng Quan Tây, nhất là khi nàng đi tới mấy thôn trấn, bách tính ở đó càng thêm khách khí với nàng, đều biết đến đại danh của môn chủ Thần Ẩn Môn!

Nhưng khi đến đây, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu!

Những người ở đây, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng như thể nàng là một kẻ lừa đảo gan to bằng trời vậy!

Vì để dáng vẻ mình trông càng giống hơn, Tiêu Vân Chước khẽ ngẩng đầu, ung dung bình tĩnh, lại thần thần bí bí mở miệng: “Mạnh cô nương, hôm nay ta ở đây gặp ngươi là do Thiên Cơ chỉ dẫn, ngươi chỉ cần biết rằng ta chính là người có thể chữa trị cho đệ đệ của ngươi.”

“…” Mạnh Vịnh Tư có cảm giác rất có thể mình đã gặp phải một…kẻ điên!

Tiểu cô nương này cũng trạc tuổi nàng, đôi mắt đen trắng trong veo lộ rõ vẻ non nớt, dáng vẻ nói khoác mà không biết ngượng thực sự rất buồn cười!

“Ngươi…ngươi là cô nương nhà nào? Để ta phái người đưa ngươi về nhà…”

Mạnh Vịnh Tư nhìn nàng với ánh mắt thông cảm, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đầu óc Tiêu cô nương này có vấn đề, cho nên ít khi ra cửa. Nhất định là khó khăn lắm mới được ra ngoài, nhìn thấy đồ điểm tâm ngon lành này không nhấc nổi chân nên mới mua cả đống lớn như thế rồi lại liều mạng nhét vào bụng…

Cũng thật đáng thương.

Mạnh Vịnh Tư nói, cũng thật sự không dám tới gần.

Loại người đầu óc không rõ ràng thế này, nói không chừng cảm xúc cũng sẽ không ổn định, giống như đệ đệ của nàng vậy…Nếu lỡ như vô tình động thủ làm nàng bị thương cũng không hay.

Tiêu Vân Chước nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận ông trời không tạo ra dáng vẻ tiên nhân hiền lành cho nàng.

“Ngươi chờ một chút.” Tiêu Vân Chước vội vàng đưa tay: “Cho ta mấy đồng tiền.”

“Ngươi…còn muốn ăn xin sao?” Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc: “Cô nương, y phục trên người ngươi, điểm tâm bên cạnh ngươi…đều có giá trị không nhỏ, sao lại có thói quen thế này…”

Mấy căn bệnh kỳ lạ cổ quái trên đời này cũng nhiều thật!

“Ngươi không đưa thì ta sẽ tự mình đoạt lấy!” Tiêu Vân Chước bị nàng ấy làm cho tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đã đánh mất dáng vẻ ổn định bao năm nay của mình.

Mạnh Vịnh Tư cau mày.

Chỉ là một chút tiền mà thôi, coi như làm việc thiện đi!

Nàng quay đầu bảo nha hoàn lấy túi tiền ra, lấy một góc nhỏ bạc vụn đưa tới, Tiêu Vân Chước vui vẻ nhận lấy, thấy đối phương định đi lập tức bắt đầu nói: “Mạnh cô nương, ta đã nhận bạc của ngươi nên sẽ tính quẻ cho ngươi.”

Sắc mặt Mạnh Vịnh Tư có vẻ xấu hổ, nàng đi ra ngoài chuyến này không phải để xem bói.

Nhưng kiệu của nàng còn cách chỗ này mấy mét, lỡ như nàng sốt ruột rời đi, đối phương lại dây dưa không thả, chẳng phải ở trước mặt mọi người càng thêm khó coi sao?

“Nhân duyên của Mạnh cô nương khá long đong.” Tiêu Vân Chước lập tức giành trước lên tiếng.

Mạnh Vịnh Tư ngơ ngác.

“Nhìn từ tướng mạo của cô nương, trong một năm gần đây chắc hẳn cô nương gặp không ít chuyện phiền lòng, hoa đào bên người tràn đầy nhưng đều không phải là chính duyên, nhất là nam tử gặp mặt gần đây nhất lại càng tương khắc với Mạnh cô nương, quả thật chính là đào hoa kiếp. Nếu như tránh không khỏi, cả đời này của ngươi sẽ bị hủy.” Tiêu Vân Chước tiếp tục nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play